古诗词

婆罗门引·忆叠山翁

王奕

佳人鬓发,几回涂抹共婵娟。jiā rén bìn fā,jǐ huí tú mǒ gòng chán juān。
又何止三千。yòu hé zhǐ sān qiān。
拟待盈盈宝鉴,多少绮罗筵。nǐ dài yíng yíng bǎo jiàn,duō shǎo qǐ luó yán。
恨妖蟆怪事,长夜中天。hèn yāo má guài shì,zhǎng yè zhōng tiān。
中河影圆。zhōng hé yǐng yuán。
清泪落尊前。qīng lèi luò zūn qián。
舞罢霓裳初服,肯为人妍。wǔ bà ní shang chū fú,kěn wèi rén yán。
□□□□,算惟有、蕊宫天上仙。,suàn wéi yǒu ruǐ gōng tiān shàng xiān。
缑山鹤,亦欲蹁跹。gōu shān hè,yì yù pián xiān。

王奕

王奕(生卒年不详),字伯敬,号斗山,玉山(今属江西)人。生于南宋,入元后曾出任玉山县儒学教谕。与谢枋得等南宋遗民交往密切,诗文中不乏以遗民自居的文句,所以《宋诗纪事》将他列入书中。清乾隆年间编《四库全书》,因王奕《玉窗如庵记》末署“岁癸巳二月朔,前奉旨特补玉山儒学教谕王奕伯敬谨撰并书”,认为“癸巳为至元三十年(1293),然则奕食元禄久矣,迹其出处,与仇远、白珽相类。”(《四库全书总目》卷一六六)改题元人。代表作品有《酹江月》、《摸鱼儿》和《沁园春》等。 王奕的作品>>

猜您喜欢

题金山金鳌阁

王奕

谁橐红炉铸宝刀,辟开太极奠金鳌。shuí tuó hóng lú zhù bǎo dāo,pì kāi tài jí diàn jīn áo。
尾摇光岳星辰转,背负乾坤日月劳。wěi yáo guāng yuè xīng chén zhuǎn,bèi fù qián kūn rì yuè láo。
潮落潮生通气息,帆来帆去动毫毛。cháo luò cháo shēng tōng qì xī,fān lái fān qù dòng háo máo。
不知南北车书混,此际翻身第几遭。bù zhī nán běi chē shū hùn,cǐ jì fān shēn dì jǐ zāo。

书赵忠靖公祠堂

王奕

老臣将略服先零,撑拓淮江五十年。lǎo chén jiāng lüè fú xiān líng,chēng tuò huái jiāng wǔ shí nián。
不把壑舟移半夜,未应杞国坠中天。bù bǎ hè zhōu yí bàn yè,wèi yīng qǐ guó zhuì zhōng tiān。
父奢既不惭诸葛,子括胡为愧仲连。fù shē jì bù cán zhū gé,zi kuò hú wèi kuì zhòng lián。
节义功名父兄在,摩挲丰碣重潸然。jié yì gōng míng fù xiōng zài,mó sā fēng jié zhòng shān rán。

到扬州

王奕

仙去琼花不见根,津桥明月共谁论。xiān qù qióng huā bù jiàn gēn,jīn qiáo míng yuè gòng shuí lùn。
百馀载作江藩翰,十几年来蓟户门。bǎi yú zài zuò jiāng fān hàn,shí jǐ nián lái jì hù mén。
淮海楼头诸老眼,平山堂外六军魂。huái hǎi lóu tóu zhū lǎo yǎn,píng shān táng wài liù jūn hún。
翻愁吴楚空遗彦,作史无人岁月昏。fān chóu wú chǔ kōng yí yàn,zuò shǐ wú rén suì yuè hūn。

题维扬

王奕

半生书剑走闽瓯,三十年前欠此游。bàn shēng shū jiàn zǒu mǐn ōu,sān shí nián qián qiàn cǐ yóu。
赤脚有心尊鲁国,白头无力赋扬州。chì jiǎo yǒu xīn zūn lǔ guó,bái tóu wú lì fù yáng zhōu。
花明靴巷新番市,草暗城隅旧敌楼。huā míng xuē xiàng xīn fān shì,cǎo àn chéng yú jiù dí lóu。
桥上更无何逊迹,梅花明月为谁留。qiáo shàng gèng wú hé xùn jì,méi huā míng yuè wèi shuí liú。

登黄龙峰

王奕

黄龙峰顶接天高,下视尘寰走猬毛。huáng lóng fēng dǐng jiē tiān gāo,xià shì chén huán zǒu wèi máo。
坤野未能休血战,鼎湖谁复恋乌号。kūn yě wèi néng xiū xuè zhàn,dǐng hú shuí fù liàn wū hào。
一杯彭蠡空浮泪,万里长江漫激涛。yī bēi péng lí kōng fú lèi,wàn lǐ zhǎng jiāng màn jī tāo。
安得驾虬鞭霹雳,涨翻溟渤洗腥臊。ān dé jià qiú biān pī lì,zhǎng fān míng bó xǐ xīng sāo。

题陶狄二贤祠

王奕

丰碑大字极誉扬,并祀渊明与狄梁。fēng bēi dà zì jí yù yáng,bìng sì yuān míng yǔ dí liáng。
宇宙事皆吾己分,君臣义亦本天常。yǔ zhòu shì jiē wú jǐ fēn,jūn chén yì yì běn tiān cháng。
休官彭泽当存晋,取日虞渊合为唐。xiū guān péng zé dāng cún jìn,qǔ rì yú yuān hé wèi táng。
自是后人无远识,不知遗臭与流芳。zì shì hòu rén wú yuǎn shí,bù zhī yí chòu yǔ liú fāng。

彭泽新县靖节祠

王奕

已曾采石酹诗仙,又拜书岩荐菊泉。yǐ céng cǎi shí lèi shī xiān,yòu bài shū yán jiàn jú quán。
京口火头才负乘,柴桑处士便归田。jīng kǒu huǒ tóu cái fù chéng,chái sāng chù shì biàn guī tián。
驰驱名并诸公驾,尸祝谁碑百世贤。chí qū míng bìng zhū gōng jià,shī zhù shuí bēi bǎi shì xián。
近代从容人死义,后先二尹合俱传。jìn dài cóng róng rén sǐ yì,hòu xiān èr yǐn hé jù chuán。

题彭泽旧县狄梁公祠

王奕

周纪唐纲一线间,旋乾容易转坤难。zhōu jì táng gāng yī xiàn jiān,xuán qián róng yì zhuǎn kūn nán。
不将庙祔来雄辨,焉得宗祧可再安。bù jiāng miào fù lái xióng biàn,yān dé zōng tiāo kě zài ān。
国事固当元老定,德碑留与具臣看。guó shì gù dāng yuán lǎo dìng,dé bēi liú yǔ jù chén kàn。
寄言彭泽亲民者,须学好人为好官。jì yán péng zé qīn mín zhě,xū xué hǎo rén wèi hǎo guān。

题小蒜岭

王奕

西风策策麦花凉,重把新诗自品量。xī fēng cè cè mài huā liáng,zhòng bǎ xīn shī zì pǐn liàng。
禽不为人音自好,路因无驿里偏长。qín bù wèi rén yīn zì hǎo,lù yīn wú yì lǐ piān zhǎng。
百年白发空前辈,两载黄花笑异乡。bǎi nián bái fā kōng qián bèi,liǎng zài huáng huā xiào yì xiāng。
归去玉琊牢闭户,莫教旧隐姓名香。guī qù yù yá láo bì hù,mò jiào jiù yǐn xìng míng xiāng。

归途有感

王奕

少小从师读鲁书,几回掩卷想风雩。shǎo xiǎo cóng shī dú lǔ shū,jǐ huí yǎn juǎn xiǎng fēng yú。
得游邹鲁圣贤地,谁创华夷道德涂。dé yóu zōu lǔ shèng xián dì,shuí chuàng huá yí dào dé tú。
地势虽然有离合,脚跟却莫放模糊。dì shì suī rán yǒu lí hé,jiǎo gēn què mò fàng mó hú。
不知江右明经士,曾识春秋两字无。bù zhī jiāng yòu míng jīng shì,céng shí chūn qiū liǎng zì wú。

题池州邮亭

王奕

驿堠珠连辏北燕,西风落日几枝蝉。yì hòu zhū lián còu běi yàn,xī fēng luò rì jǐ zhī chán。
唐仪汉令碑上下,楚馆秦邮世后先。táng yí hàn lìng bēi shàng xià,chǔ guǎn qín yóu shì hòu xiān。
新柳不知迎送事,短藜聊信去来缘。xīn liǔ bù zhī yíng sòng shì,duǎn lí liáo xìn qù lái yuán。
如今亭长皆民尹,那复圯桥更授编。rú jīn tíng zhǎng jiē mín yǐn,nà fù yí qiáo gèng shòu biān。

九月申屠伯骥

王奕

蚩尤一梦四千年,涿鹿如今又不然。chī yóu yī mèng sì qiān nián,zhuō lù rú jīn yòu bù rán。
栅上悬丝重放下,草门朽骨尚高眠。zhà shàng xuán sī zhòng fàng xià,cǎo mén xiǔ gǔ shàng gāo mián。
升乌沉兔人今古,点鹊痴蝉事后先。shēng wū chén tù rén jīn gǔ,diǎn què chī chán shì hòu xiān。
醉插黄花供一笑,谁知吟客是乔仙。zuì chā huáng huā gōng yī xiào,shuí zhī yín kè shì qiáo xiān。

题泰山仁安殿壁

王奕

大极何年诞帝孙,中居岱岳镇乾坤。dà jí hé nián dàn dì sūn,zhōng jū dài yuè zhèn qián kūn。
三千馀载昭明代,七十二君来至尊。sān qiān yú zài zhāo míng dài,qī shí èr jūn lái zhì zūn。
鲁甸齐邱雄地势,秦松汉柏护天门。lǔ diān qí qiū xióng dì shì,qín sōng hàn bǎi hù tiān mén。
兵尘不动绵香火,万里车书寿一元。bīng chén bù dòng mián xiāng huǒ,wàn lǐ chē shū shòu yī yuán。

王奕

爱梅坐至夜三更,坐至三更意未平。ài méi zuò zhì yè sān gèng,zuò zhì sān gèng yì wèi píng。
潜以晋来为己任,亮将汉去与天争。qián yǐ jìn lái wèi jǐ rèn,liàng jiāng hàn qù yǔ tiān zhēng。
是心或可道前哲,此理如何语后生。shì xīn huò kě dào qián zhé,cǐ lǐ rú hé yǔ hòu shēng。
莫笑书生穷到老,虽穷到老也留名。mò xiào shū shēng qióng dào lǎo,suī qióng dào lǎo yě liú míng。

和段好古外郎二首

王奕

休烦蜀鸟劝归频,正欲尼山拜圣人。xiū fán shǔ niǎo quàn guī pín,zhèng yù ní shān bài shèng rén。
若使诗书灰烈燄,便应天地化微尘。ruò shǐ shī shū huī liè yàn,biàn yīng tiān dì huà wēi chén。
汉书牛角虽漫夜,鲁史麟经不断春。hàn shū niú jiǎo suī màn yè,lǔ shǐ lín jīng bù duàn chūn。
花市一番风雨后,几多桃李又重新。huā shì yī fān fēng yǔ hòu,jǐ duō táo lǐ yòu zhòng xīn。
971234567