古诗词

观怀素

五代十国 贯休

张颠颠后颠非颠,直至怀素之颠始是颠。zhāng diān diān hòu diān fēi diān,zhí zhì huái sù zhī diān shǐ shì diān。
师不谭经不说禅,筋力唯于草书朽。shī bù tán jīng bù shuō chán,jīn lì wéi yú cǎo shū xiǔ。
颠狂却恐是神仙,有神助兮人莫及。diān kuáng què kǒng shì shén xiān,yǒu shén zhù xī rén mò jí。
铁石画兮墨须入,金尊竹叶数斗馀。tiě shí huà xī mò xū rù,jīn zūn zhú yè shù dòu yú。
半斜半倾山衲湿,醉来把笔狞如虎。bàn xié bàn qīng shān nà shī,zuì lái bǎ bǐ níng rú hǔ。
粉壁素屏不问主,乱拿乱抹无规矩。fěn bì sù píng bù wèn zhǔ,luàn ná luàn mǒ wú guī jǔ。
罗刹石上坐伍子胥,蒯通八字立对汉高祖。luó shā shí shàng zuò wǔ zi xū,kuǎi tōng bā zì lì duì hàn gāo zǔ。
势崩腾兮不可止,天机暗转锋铓里。shì bēng téng xī bù kě zhǐ,tiān jī àn zhuǎn fēng máng lǐ。
闪电光边霹雳飞,古柏身中?龙死。shǎn diàn guāng biān pī lì fēi,gǔ bǎi shēn zhōng lóng sǐ。
骇人心兮目眓{目臭},顿人足兮神辟易。hài rén xīn xī mù huò mù chòu,dùn rén zú xī shén pì yì。
乍如沙场大战后,断枪橛箭皆狼籍。zhà rú shā chǎng dà zhàn hòu,duàn qiāng jué jiàn jiē láng jí。
又似深山朽石上,古病松枝挂铁锡。yòu shì shēn shān xiǔ shí shàng,gǔ bìng sōng zhī guà tiě xī。
月兔笔,天灶墨,斜凿黄金侧剉玉。yuè tù bǐ,tiān zào mò,xié záo huáng jīn cè cuò yù。
珊瑚枝长大束束,天马骄狞不可勒。shān hú zhī zhǎng dà shù shù,tiān mǎ jiāo níng bù kě lēi。
东却西,南又北,倒又起,断复续。dōng què xī,nán yòu běi,dào yòu qǐ,duàn fù xù。
忽如鄂公喝住单雄信,秦王肩上?著枣木槊。hū rú è gōng hē zhù dān xióng xìn,qín wáng jiān shàng dā zhù zǎo mù shuò。
怀素师,怀素师,若不是星辰降瑞,即必是河岳孕灵。huái sù shī,huái sù shī,ruò bù shì xīng chén jiàng ruì,jí bì shì hé yuè yùn líng。
固宜须冷笑逸少,争得不心醉伯英。gù yí xū lěng xiào yì shǎo,zhēng dé bù xīn zuì bó yīng。
天台古杉一千尺,崖崩劁折何峥嵘。tiān tái gǔ shān yī qiān chǐ,yá bēng qiāo zhé hé zhēng róng。
或细微,仙衣半拆金线垂。huò xì wēi,xiān yī bàn chāi jīn xiàn chuí。
或妍媚,桃花半红公子醉。huò yán mèi,táo huā bàn hóng gōng zi zuì。
我恐山为墨兮磨海水,天与笔兮书大地。wǒ kǒng shān wèi mò xī mó hǎi shuǐ,tiān yǔ bǐ xī shū dà dì。
乃能略展狂僧意,常恨与师不相识。nǎi néng lüè zhǎn kuáng sēng yì,cháng hèn yǔ shī bù xiāng shí。
一见此书空叹息,伊昔张渭任华叶季良。yī jiàn cǐ shū kōng tàn xī,yī xī zhāng wèi rèn huá yè jì liáng。
数子赠歌岂虚饰,所不足者浑未曾道著其神力。shù zi zèng gē qǐ xū shì,suǒ bù zú zhě hún wèi céng dào zhù qí shén lì。
石桥被烧烧,良玉土不蚀。shí qiáo bèi shāo shāo,liáng yù tǔ bù shí。
锥画沙兮印印泥,世人世人争得测。zhuī huà shā xī yìn yìn ní,shì rén shì rén zhēng dé cè。
知师雄名在世间,明月清风有何极。zhī shī xióng míng zài shì jiān,míng yuè qīng fēng yǒu hé jí。
贯休

贯休

贯休(823~912年),俗姓姜,字德隐,婺州兰豁(一说为江西进贤县)人,唐末五代著名画僧。7岁时投兰溪和安寺圆贞禅师出家为童侍。贯休记忆力特好,日诵《法华经》1000字,过目不忘。贯休雅好吟诗,常与僧处默隔篱论诗,或吟寻偶对,或彼此唱和,见者无不惊异。贯休受戒以后,诗名日隆,仍至于远近闻名。乾化二年(915年)终于所居,世寿89。 贯休的作品>>

猜您喜欢

秋居寄王相公三首

五代十国 贯休

禅林蝉□落,地燥可生苔。chán lín chán luò,dì zào kě shēng tái。
好句慵收拾,清风作么来。hǎo jù yōng shōu shí,qīng fēng zuò me lái。
饼唯餐喜悦,社已得宗雷。bǐng wéi cān xǐ yuè,shè yǐ dé zōng léi。
还似山中日,柴门更不开。hái shì shān zhōng rì,chái mén gèng bù kāi。

秋居寄王相公三首

五代十国 贯休

松声高似瀑,药熟色如花。sōng shēng gāo shì pù,yào shú sè rú huā。
谁道全无病,时犹不在家。shuí dào quán wú bìng,shí yóu bù zài jiā。
山童舂菽粉,园叟送银瓜。shān tóng chōng shū fěn,yuán sǒu sòng yín guā。
谁访孙弘阁,谈玄到日斜。shuí fǎng sūn hóng gé,tán xuán dào rì xié。

秋居寄王相公三首

五代十国 贯休

气与非常合,常人争得知。qì yǔ fēi cháng hé,cháng rén zhēng dé zhī。
直须穷到底,始是出家儿。zhí xū qióng dào dǐ,shǐ shì chū jiā ér。
阁雀衔红粟,邻僧背古碑。gé què xián hóng sù,lín sēng bèi gǔ bēi。
只应王与谢,时有沃州期。zhǐ yīng wáng yǔ xiè,shí yǒu wò zhōu qī。

闻徵四处士

五代十国 贯休

一诏群公起,移山四海闻。yī zhào qún gōng qǐ,yí shān sì hǎi wén。
因知丈夫事,须佐圣明君。yīn zhī zhàng fū shì,xū zuǒ shèng míng jūn。
白酒全倾瓮,蒲轮半载云。bái jiǔ quán qīng wèng,pú lún bàn zài yún。
从兹居谏署,笔砚几人焚。cóng zī jū jiàn shǔ,bǐ yàn jǐ rén fén。

送友人下第游边

五代十国 贯休

失意穷边去,孤城值晚春。shī yì qióng biān qù,gū chéng zhí wǎn chūn。
黑山霞不赤,白日鬼随人。hēi shān xiá bù chì,bái rì guǐ suí rén。
角咽胡风紧,沙昏碛月新。jiǎo yàn hú fēng jǐn,shā hūn qì yuè xīn。
明时至公在,回首莫因循。míng shí zhì gōng zài,huí shǒu mò yīn xún。

寄匡山纪公

五代十国 贯休

锦绣谷中人,相思入梦频。jǐn xiù gǔ zhōng rén,xiāng sī rù mèng pín。
寄言无别事,琢句似终身。jì yán wú bié shì,zuó jù shì zhōng shēn。
书卷须求旨,须根易得银。shū juǎn xū qiú zhǐ,xū gēn yì dé yín。
斯言如不惑,千里亦相亲。sī yán rú bù huò,qiān lǐ yì xiāng qīn。

闻无相道人顺世五首其一

五代十国 贯休

一事不经营,孤峰长老情。yī shì bù jīng yíng,gū fēng zhǎng lǎo qíng。
惟餐橡子饼,爱说道君兄。wéi cān xiàng zi bǐng,ài shuō dào jūn xiōng。
池藕香狸掘,山神白日行。chí ǒu xiāng lí jué,shān shén bái rì xíng。
又闻行脚也,何处化群生。yòu wén xíng jiǎo yě,hé chù huà qún shēng。

苦热

五代十国 贯休

松桂枝不动,阳乌飞半天。sōng guì zhī bù dòng,yáng wū fēi bàn tiān。
稻麻须结实,沙石欲生烟。dào má xū jié shí,shā shí yù shēng yān。
毒气仍干扇,高枝不立蝉。dú qì réng gàn shàn,gāo zhī bù lì chán。
旧山多积雪,归去是何年。jiù shān duō jī xuě,guī qù shì hé nián。

鄂渚赠祥公

五代十国 贯休

寂寥堆积者,自为是高僧。jì liáo duī jī zhě,zì wèi shì gāo sēng。
客远何人识,吟多冷病增。kè yuǎn hé rén shí,yín duō lěng bìng zēng。
松烟青透壁,雪气细吹灯。sōng yān qīng tòu bì,xuě qì xì chuī dēng。
犹赖师于我,依依非面朋。yóu lài shī yú wǒ,yī yī fēi miàn péng。

怀武昌栖一二首

五代十国 贯休

常忆能吟一,房连古帝墟。cháng yì néng yín yī,fáng lián gǔ dì xū。
无端多忤物,唯我独知渠。wú duān duō wǔ wù,wéi wǒ dú zhī qú。
病愈囊空后,神清木落初。bìng yù náng kōng hòu,shén qīng mù luò chū。
只因烽火起,书札自兹疏。zhǐ yīn fēng huǒ qǐ,shū zhá zì zī shū。

怀武昌栖一二首

五代十国 贯休

清风江上月,霜洒月中砧。qīng fēng jiāng shàng yuè,shuāng sǎ yuè zhōng zhēn。
得句先呈佛,无人知此心。dé jù xiān chéng fú,wú rén zhī cǐ xīn。
寂寥从鬼出,苍翠到门深。jì liáo cóng guǐ chū,cāng cuì dào mén shēn。
惟有双峰寺,时时独去寻。wéi yǒu shuāng fēng sì,shí shí dú qù xún。

寒食郊外

五代十国 贯休

寒食将吾族,相随过石溪。hán shí jiāng wú zú,xiāng suí guò shí xī。
冢花沾酒落,林鸟学人啼。zhǒng huā zhān jiǔ luò,lín niǎo xué rén tí。
白水穿芜疾,新霞出雾低。bái shuǐ chuān wú jí,xīn xiá chū wù dī。
不堪回首望,家在赤松西。bù kān huí shǒu wàng,jiā zài chì sōng xī。

送道士归天台

五代十国 贯休

道高留不住,道去更何云。dào gāo liú bù zhù,dào qù gèng hé yún。
举世皆趋世,如君始爱君。jǔ shì jiē qū shì,rú jūn shǐ ài jūn。
径侵银地滑,瀑到石城闻。jìng qīn yín dì huá,pù dào shí chéng wén。
它日如相忆,金桃一为分。tā rì rú xiāng yì,jīn táo yī wèi fēn。

经孟浩然鹿门旧居二首

五代十国 贯休

孟子终焉处,游人得得过。mèng zi zhōng yān chù,yóu rén dé dé guò。
?深黄狖小,地暖白云多。shēn huáng yòu xiǎo,dì nuǎn bái yún duō。
孔圣嗟大谬,玄宗争奈何。kǒng shèng jiē dà miù,xuán zōng zhēng nài hé。
空馀岘山色,千古共嵯峨。kōng yú xiàn shān sè,qiān gǔ gòng cuó é。

经孟浩然鹿门旧居二首

五代十国 贯休

花落谷莺啼,精灵安在哉。huā luò gǔ yīng tí,jīng líng ān zài zāi。
青山不可问,永日独裴回。qīng shān bù kě wèn,yǒng rì dú péi huí。
冢穴应藏虎,荒碑只见苔。zhǒng xué yīng cáng hǔ,huāng bēi zhǐ jiàn tái。
伊余亦惆怅,昨日郢城回。yī yú yì chóu chàng,zuó rì yǐng chéng huí。
6441234567»