古诗词

渔家傲

欧阳玄

正月都城寒料峭。zhèng yuè dōu chéng hán liào qiào。
除非上苑春光到。chú fēi shàng yuàn chūn guāng dào。
元日班行相见了。yuán rì bān xíng xiāng jiàn le。
朝回早。cháo huí zǎo。
阙前褫帕欢相抱。quē qián chǐ pà huān xiāng bào。
汉女姝娥金搭脑。hàn nǚ shū é jīn dā nǎo。
国人姬侍金貂帽。guó rén jī shì jīn diāo mào。
绣毂雕鞍来往闹。xiù gǔ diāo ān lái wǎng nào。
闲驰骤。xián chí zhòu。
拜年直过烧灯后。bài nián zhí guò shāo dēng hòu。

欧阳玄

元浏阳人,字原功,号圭斋。幼从张贯之学,有文名。仁宗延祐二年进士,授平江州同知。历芜湖、武冈县尹,入为国子博士、监丞。顺帝至正间,以翰林直学士与修辽、金、元三史,任总裁官。三史成,升翰林学士承旨。历官四十余年,凡宗庙朝廷文册制诰,多出其手。海内名山大川,释老之宫,王公贵人墓隧之碑,得玄文辞以为荣。有《圭斋文集》。 欧阳玄的作品>>

猜您喜欢

咏春闺怨

欧阳玄

东风园林花草香,芳闺寂寞春昼长。dōng fēng yuán lín huā cǎo xiāng,fāng guī jì mò chūn zhòu zhǎng。
佳人独守情默默,银床锦被闲鸳鸯。jiā rén dú shǒu qíng mò mò,yín chuáng jǐn bèi xián yuān yāng。
终朝倦绣拈针指,怕向花前听莺语。zhōng cháo juàn xiù niān zhēn zhǐ,pà xiàng huā qián tīng yīng yǔ。
唤回旧事千万端,杏脸蛾眉泪如雨。huàn huí jiù shì qiān wàn duān,xìng liǎn é méi lèi rú yǔ。
玉郎去年辞家时,绿杨红杏娇春晖。yù láng qù nián cí jiā shí,lǜ yáng hóng xìng jiāo chūn huī。
绿杨红杏色如旧,怅望玉郎犹未归。lǜ yáng hóng xìng sè rú jiù,chàng wàng yù láng yóu wèi guī。
一春鱼雁音书绝,雪肤消瘦千肠结。yī chūn yú yàn yīn shū jué,xuě fū xiāo shòu qiān cháng jié。
断肠独立几黄昏,那更青山苦啼鴂。duàn cháng dú lì jǐ huáng hūn,nà gèng qīng shān kǔ tí jué。

和李溉之舞姬脱鞋吟

欧阳玄

宫袍绣蹙金花绮,红绡紧衬双鸾尾。gōng páo xiù cù jīn huā qǐ,hóng xiāo jǐn chèn shuāng luán wěi。
盈盈慢服舞腰轻,彩云飞处香风起。yíng yíng màn fú wǔ yāo qīng,cǎi yún fēi chù xiāng fēng qǐ。
藕丝掣断春云松,瑞莲双结并头红。ǒu sī chè duàn chūn yún sōng,ruì lián shuāng jié bìng tóu hóng。
夭夭曲曲玉弯卷,翠凫飞去天欲软。yāo yāo qū qū yù wān juǎn,cuì fú fēi qù tiān yù ruǎn。
玉阶秀茁兰笋长,琼沙迸出芦牙浅。yù jiē xiù zhuó lán sǔn zhǎng,qióng shā bèng chū lú yá qiǎn。
徘徊困倚东风力,湿砌香云坠无迹。pái huái kùn yǐ dōng fēng lì,shī qì xiāng yún zhuì wú jì。
无限娇羞不自持,君王唤起扶花立。wú xiàn jiāo xiū bù zì chí,jūn wáng huàn qǐ fú huā lì。

赠画工黎仲瑾

欧阳玄

吾闻苌弘之忠裂金石,精气千年化为碧。wú wén cháng hóng zhī zhōng liè jīn shí,jīng qì qiān nián huà wèi bì。
人生赖有方寸妙,万变神奇从此出。rén shēng lài yǒu fāng cùn miào,wàn biàn shén qí cóng cǐ chū。
又闻西方梵僧名法能,能令两眼碧色晶。yòu wén xī fāng fàn sēng míng fǎ néng,néng lìng liǎng yǎn bì sè jīng。
6312345