古诗词

冯生成之自燕归平阳赖寂照先生获脱奴役复齿士列将复归燕主吾友济夫来谒诗姑序其概以答云

段成己

英英大冯君,雅志在千里。yīng yīng dà féng jūn,yǎ zhì zài qiān lǐ。
坎■不得前,而姑止于此。kǎn bù dé qián,ér gū zhǐ yú cǐ。
出处虽两途,动静无二理。chū chù suī liǎng tú,dòng jìng wú èr lǐ。
燕坐三十年,初不离朝市。yàn zuò sān shí nián,chū bù lí cháo shì。
了了方寸闲,湛然若秋水。le le fāng cùn xián,zhàn rán ruò qiū shuǐ。
冯生适何来,眉目差可喜。féng shēng shì hé lái,méi mù chà kě xǐ。
自云衣冠后,家破偶不死。zì yún yī guān hòu,jiā pò ǒu bù sǐ。
失身坑阱中,摇尾凡几祀。shī shēn kēng jǐng zhōng,yáo wěi fán jǐ sì。
遇者日千百,藐焉不一止。yù zhě rì qiān bǎi,miǎo yān bù yī zhǐ。
忽逢盘谷翁,引手唯力致。hū féng pán gǔ wēng,yǐn shǒu wéi lì zhì。
力极势未回,既出几复委。lì jí shì wèi huí,jì chū jǐ fù wěi。
不知何因缘,又入先生耳。bù zhī hé yīn yuán,yòu rù xiān shēng ěr。
一见不忍遗,即命加冠履。yī jiàn bù rěn yí,jí mìng jiā guān lǚ。
奴虏岂所安,推己乃知彼。nú lǔ qǐ suǒ ān,tuī jǐ nǎi zhī bǐ。
恻然动于中,弃金犹弃秕。cè rán dòng yú zhōng,qì jīn yóu qì bǐ。
少属豺虎场,永谢泥与滓。shǎo shǔ chái hǔ chǎng,yǒng xiè ní yǔ zǐ。
乞诗答盛德,此意良亦美。qǐ shī dá shèng dé,cǐ yì liáng yì měi。
顾我欲何言,一笑不如己。gù wǒ yù hé yán,yī xiào bù rú jǐ。
先生世外人,于汝初何俟。xiān shēng shì wài rén,yú rǔ chū hé qí。
苟能肩一心,绮语奚足恃。gǒu néng jiān yī xīn,qǐ yǔ xī zú shì。
屈信固有时,此政在知己。qū xìn gù yǒu shí,cǐ zhèng zài zhī jǐ。
勿如越石父,以是骄晏子。wù rú yuè shí fù,yǐ shì jiāo yàn zi。

段成己

段克己弟。两人同为(1230)。克己中举,无意仕途,终日纵酒自娱。成己及第,授宜阳主簿。金亡,成己与兄避居龙门山(今山西河津黄河边)。克己殁后,自龙门山徙居晋宁北郭,闭门读书,近四十年。元世祖忽必烈降诏征为平阳府儒学提举,坚拒不赴。至元十六年卒,年八十一。 段成己的作品>>

猜您喜欢

梅花十咏忆

段成己

襟袂翛然风味酸,北人谁识蔡姬贤。jīn mèi xiāo rán fēng wèi suān,běi rén shuí shí cài jī xián。
可怜抛却清伊月,埋没边沙二十年。kě lián pāo què qīng yī yuè,mái méi biān shā èr shí nián。

花木八咏海棠风

段成己

宿酒微醒不自持,君王催唤太真妃。sù jiǔ wēi xǐng bù zì chí,jūn wáng cuī huàn tài zhēn fēi。
醉红睡起依然在,忙倩罗纨为解围。zuì hóng shuì qǐ yī rán zài,máng qiàn luó wán wèi jiě wéi。

花木八咏海棠风

段成己

九原唤起李夫人,谁炷仙香为返魂。jiǔ yuán huàn qǐ lǐ fū rén,shuí zhù xiān xiāng wèi fǎn hún。
一捻宫腰浑瘦损,舞衣微带瑞云痕。yī niǎn gōng yāo hún shòu sǔn,wǔ yī wēi dài ruì yún hén。

花木八咏海棠风

段成己

泉客将归返故渊,西风渺渺碧波寒。quán kè jiāng guī fǎn gù yuān,xī fēng miǎo miǎo bì bō hán。
主人情厚无他赠,一把真珠泣翠盘。zhǔ rén qíng hòu wú tā zèng,yī bǎ zhēn zhū qì cuì pán。

花木八咏海棠风

段成己

恋恋天光下玉阶,明妃初出汉宫来。liàn liàn tiān guāng xià yù jiē,míng fēi chū chū hàn gōng lái。
情知至死归无路,一点芳心誓不回。qíng zhī zhì sǐ guī wú lù,yī diǎn fāng xīn shì bù huí。

花木八咏海棠风

段成己

六宫试手学梅妆,曾见飞英点额傍。liù gōng shì shǒu xué méi zhuāng,céng jiàn fēi yīng diǎn é bàng。
香粉嚼馀浓不散,唾花误染缕金裳。xiāng fěn jué yú nóng bù sàn,tuò huā wù rǎn lǚ jīn shang。

花木八咏海棠风

段成己

忆别春容巳十年,回文锦就倩谁传。yì bié chūn róng sì shí nián,huí wén jǐn jiù qiàn shuí chuán。
都将一掬伤心泪,洒向蛮溪数幅笺。dōu jiāng yī jū shāng xīn lèi,sǎ xiàng mán xī shù fú jiān。

花木八咏海棠风

段成己

别后盟言不忍寒,旧官到底胜新官。bié hòu méng yán bù rěn hán,jiù guān dào dǐ shèng xīn guān。
情缘未断还相见,人复团圆镜复完。qíng yuán wèi duàn hái xiāng jiàn,rén fù tuán yuán jìng fù wán。

花木八咏海棠风

段成己

飘飘天上谪仙人,尝作金銮侍从臣。piāo piāo tiān shàng zhé xiān rén,cháng zuò jīn luán shì cóng chén。
老大风流殊未减,锦袍如旧白头新。lǎo dà fēng liú shū wèi jiǎn,jǐn páo rú jiù bái tóu xīn。

龙门八题禹门雪浪

段成己

峡束洪流起怒涛,乱翻晴雪与云高。xiá shù hóng liú qǐ nù tāo,luàn fān qíng xuě yǔ yún gāo。
徐看行处元无事,小处区区枉用劳。xú kàn xíng chù yuán wú shì,xiǎo chù qū qū wǎng yòng láo。

龙门八题禹门雪浪

段成己

古垒云藏一径微,河山依旧昔人非。gǔ lěi yún cáng yī jìng wēi,hé shān yī jiù xī rén fēi。
贪徵往古兴亡事,不觉城头雨湿衣。tān zhēng wǎng gǔ xīng wáng shì,bù jué chéng tóu yǔ shī yī。

龙门八题禹门雪浪

段成己

云拖残雨敛前峰,翠色寒光溢几重。yún tuō cán yǔ liǎn qián fēng,cuì sè hán guāng yì jǐ zhòng。
应有诗人偏着眼,时施膏沐为渠容。yīng yǒu shī rén piān zhe yǎn,shí shī gāo mù wèi qú róng。

龙门八题禹门雪浪

段成己

云外亭亭耸翠环,天荒地老两峰闲。yún wài tíng tíng sǒng cuì huán,tiān huāng dì lǎo liǎng fēng xián。
若教工部尝经眼,未肯将诗誉玉山。ruò jiào gōng bù cháng jīng yǎn,wèi kěn jiāng shī yù yù shān。

龙门八题禹门雪浪

段成己

山闲草木四时新,一脉清溪不染尘。shān xián cǎo mù sì shí xīn,yī mài qīng xī bù rǎn chén。
忽见渔郎惊借问,却疑侬是武陵人。hū jiàn yú láng jīng jiè wèn,què yí nóng shì wǔ líng rén。

龙门八题禹门雪浪

段成己

月出山头未数竿,仙人掌上玉团团。yuè chū shān tóu wèi shù gān,xiān rén zhǎng shàng yù tuán tuán。
瑞光冷射三千丈,绝胜碧莲峰下看。ruì guāng lěng shè sān qiān zhàng,jué shèng bì lián fēng xià kàn。