古诗词

嵩阳归隐图

段成己

落落出世人,视世犹糠秕。luò luò chū shì rén,shì shì yóu kāng bǐ。
独唯爱山缘,一念未渠已。dú wéi ài shān yuán,yī niàn wèi qú yǐ。
尝行嵩阳道,经觏略可纪。cháng xíng sōng yáng dào,jīng gòu lüè kě jì。
有山皆孱颜,有水尽清泚。yǒu shān jiē càn yán,yǒu shuǐ jǐn qīng cǐ。
寒藤络古木,奇花闲芳枳。hán téng luò gǔ mù,qí huā xián fāng zhǐ。
风从四山下,红绿乱纷萎。fēng cóng sì shān xià,hóng lǜ luàn fēn wēi。
云日互蔽亏,百态呈怪诡。yún rì hù bì kuī,bǎi tài chéng guài guǐ。
微泉不知处,丛荟鸣宫徵。wēi quán bù zhī chù,cóng huì míng gōng zhēng。
山鸟忽惊飞,花落空岩里。shān niǎo hū jīng fēi,huā luò kōng yán lǐ。
静闻鸡犬声,人家应在迩。jìng wén jī quǎn shēng,rén jiā yīng zài ěr。
百年能几日,山闲有馀晷。bǎi nián néng jǐ rì,shān xián yǒu yú guǐ。
孰知桃花源,不出武陵水。shú zhī táo huā yuán,bù chū wǔ líng shuǐ。
回首视人闲,嚣嚣足尘滓。huí shǒu shì rén xián,xiāo xiāo zú chén zǐ。
便拟结椽茆,匆匆迫行李。biàn nǐ jié chuán máo,cōng cōng pò xíng lǐ。
一来汾沮洳,留滞绵几祀。yī lái fén jǔ rù,liú zhì mián jǐ sì。
幽怀渺难忘,澹墨寄形似。yōu huái miǎo nán wàng,dàn mò jì xíng shì。
旧游一经眼,来往差可喜。jiù yóu yī jīng yǎn,lái wǎng chà kě xǐ。
此心本无著,夫岂为物使。cǐ xīn běn wú zhù,fū qǐ wèi wù shǐ。
昔从何而来,今从何而止。xī cóng hé ér lái,jīn cóng hé ér zhǐ。
翛然来往闲,于是得之子。xiāo rán lái wǎng xián,yú shì dé zhī zi。
幻影竟安用,我亦聊尔耳。huàn yǐng jìng ān yòng,wǒ yì liáo ěr ěr。
一笑两忘言,庭花萎阶戺。yī xiào liǎng wàng yán,tíng huā wēi jiē shì。

段成己

段克己弟。两人同为(1230)。克己中举,无意仕途,终日纵酒自娱。成己及第,授宜阳主簿。金亡,成己与兄避居龙门山(今山西河津黄河边)。克己殁后,自龙门山徙居晋宁北郭,闭门读书,近四十年。元世祖忽必烈降诏征为平阳府儒学提举,坚拒不赴。至元十六年卒,年八十一。 段成己的作品>>

猜您喜欢

梅花十咏忆

段成己

襟袂翛然风味酸,北人谁识蔡姬贤。jīn mèi xiāo rán fēng wèi suān,běi rén shuí shí cài jī xián。
可怜抛却清伊月,埋没边沙二十年。kě lián pāo què qīng yī yuè,mái méi biān shā èr shí nián。

花木八咏海棠风

段成己

宿酒微醒不自持,君王催唤太真妃。sù jiǔ wēi xǐng bù zì chí,jūn wáng cuī huàn tài zhēn fēi。
醉红睡起依然在,忙倩罗纨为解围。zuì hóng shuì qǐ yī rán zài,máng qiàn luó wán wèi jiě wéi。

花木八咏海棠风

段成己

九原唤起李夫人,谁炷仙香为返魂。jiǔ yuán huàn qǐ lǐ fū rén,shuí zhù xiān xiāng wèi fǎn hún。
一捻宫腰浑瘦损,舞衣微带瑞云痕。yī niǎn gōng yāo hún shòu sǔn,wǔ yī wēi dài ruì yún hén。

花木八咏海棠风

段成己

泉客将归返故渊,西风渺渺碧波寒。quán kè jiāng guī fǎn gù yuān,xī fēng miǎo miǎo bì bō hán。
主人情厚无他赠,一把真珠泣翠盘。zhǔ rén qíng hòu wú tā zèng,yī bǎ zhēn zhū qì cuì pán。

花木八咏海棠风

段成己

恋恋天光下玉阶,明妃初出汉宫来。liàn liàn tiān guāng xià yù jiē,míng fēi chū chū hàn gōng lái。
情知至死归无路,一点芳心誓不回。qíng zhī zhì sǐ guī wú lù,yī diǎn fāng xīn shì bù huí。

花木八咏海棠风

段成己

六宫试手学梅妆,曾见飞英点额傍。liù gōng shì shǒu xué méi zhuāng,céng jiàn fēi yīng diǎn é bàng。
香粉嚼馀浓不散,唾花误染缕金裳。xiāng fěn jué yú nóng bù sàn,tuò huā wù rǎn lǚ jīn shang。

花木八咏海棠风

段成己

忆别春容巳十年,回文锦就倩谁传。yì bié chūn róng sì shí nián,huí wén jǐn jiù qiàn shuí chuán。
都将一掬伤心泪,洒向蛮溪数幅笺。dōu jiāng yī jū shāng xīn lèi,sǎ xiàng mán xī shù fú jiān。

花木八咏海棠风

段成己

别后盟言不忍寒,旧官到底胜新官。bié hòu méng yán bù rěn hán,jiù guān dào dǐ shèng xīn guān。
情缘未断还相见,人复团圆镜复完。qíng yuán wèi duàn hái xiāng jiàn,rén fù tuán yuán jìng fù wán。

花木八咏海棠风

段成己

飘飘天上谪仙人,尝作金銮侍从臣。piāo piāo tiān shàng zhé xiān rén,cháng zuò jīn luán shì cóng chén。
老大风流殊未减,锦袍如旧白头新。lǎo dà fēng liú shū wèi jiǎn,jǐn páo rú jiù bái tóu xīn。

龙门八题禹门雪浪

段成己

峡束洪流起怒涛,乱翻晴雪与云高。xiá shù hóng liú qǐ nù tāo,luàn fān qíng xuě yǔ yún gāo。
徐看行处元无事,小处区区枉用劳。xú kàn xíng chù yuán wú shì,xiǎo chù qū qū wǎng yòng láo。

龙门八题禹门雪浪

段成己

古垒云藏一径微,河山依旧昔人非。gǔ lěi yún cáng yī jìng wēi,hé shān yī jiù xī rén fēi。
贪徵往古兴亡事,不觉城头雨湿衣。tān zhēng wǎng gǔ xīng wáng shì,bù jué chéng tóu yǔ shī yī。

龙门八题禹门雪浪

段成己

云拖残雨敛前峰,翠色寒光溢几重。yún tuō cán yǔ liǎn qián fēng,cuì sè hán guāng yì jǐ zhòng。
应有诗人偏着眼,时施膏沐为渠容。yīng yǒu shī rén piān zhe yǎn,shí shī gāo mù wèi qú róng。

龙门八题禹门雪浪

段成己

云外亭亭耸翠环,天荒地老两峰闲。yún wài tíng tíng sǒng cuì huán,tiān huāng dì lǎo liǎng fēng xián。
若教工部尝经眼,未肯将诗誉玉山。ruò jiào gōng bù cháng jīng yǎn,wèi kěn jiāng shī yù yù shān。

龙门八题禹门雪浪

段成己

山闲草木四时新,一脉清溪不染尘。shān xián cǎo mù sì shí xīn,yī mài qīng xī bù rǎn chén。
忽见渔郎惊借问,却疑侬是武陵人。hū jiàn yú láng jīng jiè wèn,què yí nóng shì wǔ líng rén。

龙门八题禹门雪浪

段成己

月出山头未数竿,仙人掌上玉团团。yuè chū shān tóu wèi shù gān,xiān rén zhǎng shàng yù tuán tuán。
瑞光冷射三千丈,绝胜碧莲峰下看。ruì guāng lěng shè sān qiān zhàng,jué shèng bì lián fēng xià kàn。