古诗词

和丁师善韵

陆文圭

辙鲋活斗升,莫向肆中索。zhé fù huó dòu shēng,mò xiàng sì zhōng suǒ。
已无秋成望,况复岁暮迫。yǐ wú qiū chéng wàng,kuàng fù suì mù pò。
蓉城一小县,舞袖折旋窄。róng chéng yī xiǎo xiàn,wǔ xiù zhé xuán zhǎi。
针芒万亩青,席卷一川白。zhēn máng wàn mǔ qīng,xí juǎn yī chuān bái。
苦肠真食蓼,枵腹思啖柏。kǔ cháng zhēn shí liǎo,xiāo fù sī dàn bǎi。
蒙袂嗟饥氓,胠箧畏暴客。méng mèi jiē jī máng,qū qiè wèi bào kè。
将怀转壑忧,谁任求刍责。jiāng huái zhuǎn hè yōu,shuí rèn qiú chú zé。
为政推仁心,匹妇无弗获。wèi zhèng tuī rén xīn,pǐ fù wú fú huò。
登途祗王命,东西固不择。dēng tú zhī wáng mìng,dōng xī gù bù zé。
汉网殊阔疏,挂一直漏百。hàn wǎng shū kuò shū,guà yī zhí lòu bǎi。
但令大纲正,潜使宿弊革。dàn lìng dà gāng zhèng,qián shǐ sù bì gé。
斯民本同体,难以一膜隔。sī mín běn tóng tǐ,nán yǐ yī mó gé。
发奸虽有术,救急岂无策。fā jiān suī yǒu shù,jiù jí qǐ wú cè。
不惮原隰驱,要知闾里阨。bù dàn yuán xí qū,yào zhī lǘ lǐ è。
消平蛇龙居,安集鸿雁宅。xiāo píng shé lóng jū,ān jí hóng yàn zhái。
庶免愁叹声,谣诵沸广陌。shù miǎn chóu tàn shēng,yáo sòng fèi guǎng mò。

陆文圭

陆文圭(1252~1336),元代文学家。字子方,号墙东,江阴(今属江苏)人。博通经史百家,兼及天文、地理、律历、医药、算术之学。墙东先生是元代学者陆文圭的雅号,“墙东”并非是他居住澄东的意思。西汉末年,北海人王君公因为遭遇王莽篡权的乱世,当牛侩(买卖牛的中间人)以自隐。当时人们称他为“避世墙东王君公”。见《后汉书·逄萌传》。后来以“墙东避世”作为隐居于市井的典故,“墙东”指隐居之地。墙东先生指的是隐士陆文圭,对于这个雅号,他自己也欣然接受,将自己的作品集命名为《墙东类稿》。 陆文圭的作品>>

猜您喜欢

临山谷帖不似

陆文圭

曾草华清妙入神,涪翁以后更无人。céng cǎo huá qīng miào rù shén,fú wēng yǐ hòu gèng wú rén。
捧心终是西施好,里妇何缘辄效颦。pěng xīn zhōng shì xī shī hǎo,lǐ fù hé yuán zhé xiào pín。

题敬威卿参政赠许正卿针诗卷末敬公之章许卿之艺诸君发挥尽矣终以二绝貂续尾蛇添足乎

陆文圭

江左知名许叔微,公来示之衡气机。jiāng zuǒ zhī míng xǔ shū wēi,gōng lái shì zhī héng qì jī。
天下呻吟尚未息,公持肘后将安归。tiān xià shēn yín shàng wèi xī,gōng chí zhǒu hòu jiāng ān guī。

题敬威卿参政赠许正卿针诗卷末敬公之章许卿之艺诸君发挥尽矣终以二绝貂续尾蛇添足乎

陆文圭

正人一脉系安危,温公身事亦付医。zhèng rén yī mài xì ān wēi,wēn gōng shēn shì yì fù yī。
此身强健无著处,不如枕卧看儿嬉。cǐ shēn qiáng jiàn wú zhù chù,bù rú zhěn wò kàn ér xī。

题李兄课卷

陆文圭

集中有句尽堪传,一梦科名十二年。jí zhōng yǒu jù jǐn kān chuán,yī mèng kē míng shí èr nián。
音好空闻永嘉末,命乖不遇竟陵前。yīn hǎo kōng wén yǒng jiā mò,mìng guāi bù yù jìng líng qián。

戏题听琴手卷

陆文圭

流水高山不用弹,巴人下里众皆欢。liú shuǐ gāo shān bù yòng dàn,bā rén xià lǐ zhòng jiē huān。
只今何处求钟子,多向文闱作考官。zhǐ jīn hé chù qiú zhōng zi,duō xiàng wén wéi zuò kǎo guān。

题昭君画卷五绝

陆文圭

当时随例与黄金,不遣君王有悔心。dāng shí suí lì yǔ huáng jīn,bù qiǎn jūn wáng yǒu huǐ xīn。
近使来传延寿死,回思终是汉恩深。jìn shǐ lái chuán yán shòu sǐ,huí sī zhōng shì hàn ēn shēn。

题昭君画卷五绝

陆文圭

妍丑何须问画工,美人终日侍宫中。yán chǒu hé xū wèn huà gōng,měi rén zhōng rì shì gōng zhōng。
奉春初计真堪恨,欲望单于敬外翁。fèng chūn chū jì zhēn kān hèn,yù wàng dān yú jìng wài wēng。

题昭君画卷五绝

陆文圭

青冢千年恨不埋,琵琶马上几时回。qīng zhǒng qiān nián hèn bù mái,pí pá mǎ shàng jǐ shí huí。
宇文高氏争雄日,突厥柔然献女来。yǔ wén gāo shì zhēng xióng rì,tū jué róu rán xiàn nǚ lái。

题昭君画卷五绝

陆文圭

已恨丹青误妾身,何消更与妾传神。yǐ hèn dān qīng wù qiè shēn,hé xiāo gèng yǔ qiè chuán shén。
那知塞北风尘貌,不似昭阳殿里人。nà zhī sāi běi fēng chén mào,bù shì zhāo yáng diàn lǐ rén。

题昭君画卷五绝

陆文圭

啮雪中郎妾不如,脱身无计谩相于。niè xuě zhōng láng qiè bù rú,tuō shēn wú jì mán xiāng yú。
劝君莫射南飞雁,欲寄思乡万里书。quàn jūn mò shè nán fēi yàn,yù jì sī xiāng wàn lǐ shū。

题二乔手卷二绝

陆文圭

【其一】
国色娇娆画不如,风流二婿尽消渠。guó sè jiāo ráo huà bù rú,fēng liú èr xù jǐn xiāo qú。
阿承醜女无人聘,自挈衣装过草庐。ā chéng chǒu nǚ wú rén pìn,zì qiè yī zhuāng guò cǎo lú。
【其二】
小郎斫案怒生嗔,亚婿提兵算若神。xiǎo láng zhuó àn nù shēng chēn,yà xù tí bīng suàn ruò shén。
借使横江风不便,可能铜雀锁佳人。jiè shǐ héng jiāng fēng bù biàn,kě néng tóng què suǒ jiā rén。

渊明像

陆文圭

宋文心腹寄王宏,来刺江州却有声。sòng wén xīn fù jì wáng hóng,lái cì jiāng zhōu què yǒu shēng。
不怪孤臣书甲子,时时送酒赏渊明。bù guài gū chén shū jiǎ zi,shí shí sòng jiǔ shǎng yuān míng。

小铜屏铸渊明归去诗并坡和章以赠子华侑以绝句

陆文圭

五斗区区肯折腰,眉山早计不如陶。wǔ dòu qū qū kěn zhé yāo,méi shān zǎo jì bù rú táo。
小屏一枕还乡梦,五柳门前月正高。xiǎo píng yī zhěn hái xiāng mèng,wǔ liǔ mén qián yuè zhèng gāo。

移居图二首

陆文圭

潜夫两跋最穷研,通老安身是契玄。qián fū liǎng bá zuì qióng yán,tōng lǎo ān shēn shì qì xuán。
偶向晴窗展临本,无人当日扣龙眠。ǒu xiàng qíng chuāng zhǎn lín běn,wú rén dāng rì kòu lóng mián。

移居图二首

陆文圭

细君散髻抱婴儿,底事移家不皱眉。xì jūn sàn jì bào yīng ér,dǐ shì yí jiā bù zhòu méi。
有句曾嘲穷处士,四婆元自解吟诗。yǒu jù céng cháo qióng chù shì,sì pó yuán zì jiě yín shī。