古诗词

送干寿道同知北上

陆文圭

甲寅诏下兴贤才,吴中多士轰春雷。jiǎ yín zhào xià xīng xián cái,wú zhōng duō shì hōng chūn léi。
门外鹄袍那可数,一人独上黄金台。mén wài gǔ páo nà kě shù,yī rén dú shàng huáng jīn tái。
宦途诘曲容不得,直向东海窥蓬莱。huàn tú jí qū róng bù dé,zhí xiàng dōng hǎi kuī péng lái。
蓬莱水阔云气浮,眼看健翮摩天游。péng lái shuǐ kuò yún qì fú,yǎn kàn jiàn hé mó tiān yóu。
故乡六载不归去,老尽西风菊径秋。gù xiāng liù zài bù guī qù,lǎo jǐn xī fēng jú jìng qiū。
归来四壁亦不恶,人羡锦衣君不觉。guī lái sì bì yì bù è,rén xiàn jǐn yī jūn bù jué。
馆娃茂苑正凄凉,古汴黄河复漂泊。guǎn wá mào yuàn zhèng qī liáng,gǔ biàn huáng hé fù piāo pō。
问乡安在迟一见,承恩内直金华殿。wèn xiāng ān zài chí yī jiàn,chéng ēn nèi zhí jīn huá diàn。
从容薇阁演丝纶,花间应隔同年面。cóng róng wēi gé yǎn sī lún,huā jiān yīng gé tóng nián miàn。
自恨山中老樗栎,拥肿不堪逢匠石。zì hèn shān zhōng lǎo chū lì,yōng zhǒng bù kān féng jiàng shí。
枯梢无复起春风,一生空负吹嘘力。kū shāo wú fù qǐ chūn fēng,yī shēng kōng fù chuī xū lì。

陆文圭

陆文圭(1252~1336),元代文学家。字子方,号墙东,江阴(今属江苏)人。博通经史百家,兼及天文、地理、律历、医药、算术之学。墙东先生是元代学者陆文圭的雅号,“墙东”并非是他居住澄东的意思。西汉末年,北海人王君公因为遭遇王莽篡权的乱世,当牛侩(买卖牛的中间人)以自隐。当时人们称他为“避世墙东王君公”。见《后汉书·逄萌传》。后来以“墙东避世”作为隐居于市井的典故,“墙东”指隐居之地。墙东先生指的是隐士陆文圭,对于这个雅号,他自己也欣然接受,将自己的作品集命名为《墙东类稿》。 陆文圭的作品>>

猜您喜欢

诸生和韵复吟三绝

陆文圭

地炉无分爇香沉,画尽残灰夜正深。dì lú wú fēn ruò xiāng chén,huà jǐn cán huī yè zhèng shēn。
窗外梅花消息动,要知子半是天心。chuāng wài méi huā xiāo xī dòng,yào zhī zi bàn shì tiān xīn。

自笑

陆文圭

既聋不用夸三耳,纯白安能辨二毛。jì lóng bù yòng kuā sān ěr,chún bái ān néng biàn èr máo。
自笑先生书案上,又将论语教儿曹。zì xiào xiān shēng shū àn shàng,yòu jiāng lùn yǔ jiào ér cáo。

丁卯新正纪怀四首

陆文圭

懒将诗句上桃符,柏叶椒花一例无。lǎn jiāng shī jù shàng táo fú,bǎi yè jiāo huā yī lì wú。
却笑简斋元不简,舟中犹自饮屠苏。què xiào jiǎn zhāi yuán bù jiǎn,zhōu zhōng yóu zì yǐn tú sū。

丁卯新正纪怀四首

陆文圭

土润耕牛不受鞭,风和花鸟各忻然。tǔ rùn gēng niú bù shòu biān,fēng hé huā niǎo gè xīn rán。
老人犹记兵戈日,自后升平五十年。lǎo rén yóu jì bīng gē rì,zì hòu shēng píng wǔ shí nián。

丁卯新正纪怀四首

陆文圭

纷纷儿女竞新年,老去思亲独怆然。fēn fēn ér nǚ jìng xīn nián,lǎo qù sī qīn dú chuàng rán。
墓上只堪供洒扫,无由彩服拜堂前。mù shàng zhǐ kān gōng sǎ sǎo,wú yóu cǎi fú bài táng qián。

丁卯新正纪怀四首

陆文圭

鲁史曾书雨木冰,坤爻切切戒阴凝。lǔ shǐ céng shū yǔ mù bīng,kūn yáo qiè qiè jiè yīn níng。
衡门空把忧时志,无奈华轩尽鹤乘。héng mén kōng bǎ yōu shí zhì,wú nài huá xuān jǐn hè chéng。

窥园

陆文圭

先生日日好窥园,学圃工夫细讨论。xiān shēng rì rì hǎo kuī yuán,xué pǔ gōng fū xì tǎo lùn。
卖李不须先去核,耘瓜只恐误伤根。mài lǐ bù xū xiān qù hé,yún guā zhǐ kǒng wù shāng gēn。

井竭

陆文圭

坎蛙晓渴上苔栏,石甃泥浑底欲干。kǎn wā xiǎo kě shàng tái lán,shí zhòu ní hún dǐ yù gàn。
焦稼不为箪食计,一瓢饮水亦良难。jiāo jià bù wèi dān shí jì,yī piáo yǐn shuǐ yì liáng nán。

启山扫松

陆文圭

一妻一妾閟泉扃,老柏苍苍蔓草青。yī qī yī qiè bì quán jiōng,lǎo bǎi cāng cāng màn cǎo qīng。
我肯墦间求餍足,魂归不必讪中庭。wǒ kěn fán jiān qiú yàn zú,hún guī bù bì shàn zhōng tíng。

病中四绝

陆文圭

南山处士老尤贫,颇恨故交无一人。nán shān chù shì lǎo yóu pín,pǒ hèn gù jiāo wú yī rén。
若使知心得良友,更因多病转相亲。ruò shǐ zhī xīn dé liáng yǒu,gèng yīn duō bìng zhuǎn xiāng qīn。

病中四绝

陆文圭

老去无憀病转多,樱桃杨柳奈情何。lǎo qù wú liáo bìng zhuǎn duō,yīng táo yáng liǔ nài qíng hé。
故人又比佳人薄,莫怪门前雀可罗。gù rén yòu bǐ jiā rén báo,mò guài mén qián què kě luó。

病中四绝

陆文圭

叶落萧萧壅树根,疏林带郭半疑村。yè luò xiāo xiāo yōng shù gēn,shū lín dài guō bàn yí cūn。
卧闻车马墙边过,无事呼儿早闭门。wò wén chē mǎ qiáng biān guò,wú shì hū ér zǎo bì mén。

病中四绝

陆文圭

浪说苏公久已仙,岂知翁自厌馀年。làng shuō sū gōng jiǔ yǐ xiān,qǐ zhī wēng zì yàn yú nián。
雪堂二客能相从,姓字当时惜不传。xuě táng èr kè néng xiāng cóng,xìng zì dāng shí xī bù chuán。

追和四绝

陆文圭

文士多婴疾与贫,浩然东野即其人。wén shì duō yīng jí yǔ pín,hào rán dōng yě jí qí rén。
唱酬从此诗筒简,炮炙时于药裹亲。chàng chóu cóng cǐ shī tǒng jiǎn,pào zhì shí yú yào guǒ qīn。

追和四绝

陆文圭

餔啜糟醨醉者多,独醒无奈众人何。bù chuài zāo lí zuì zhě duō,dú xǐng wú nài zhòng rén hé。
寒窗细读离骚语,遗恨千年吊汨罗。hán chuāng xì dú lí sāo yǔ,yí hèn qiān nián diào mì luó。