古诗词

送罗秋崖

陆文圭

宰相昔起富春山,门生四海皆达官。zǎi xiāng xī qǐ fù chūn shān,mén shēng sì hǎi jiē dá guān。
笺书争宝朵云样,题诗便隔纱笼看。jiān shū zhēng bǎo duǒ yún yàng,tí shī biàn gé shā lóng kàn。
知君相与有瓜葛,绝口不道人所难。zhī jūn xiāng yǔ yǒu guā gé,jué kǒu bù dào rén suǒ nán。
何不跨鳌上金銮,胡为采芹坐江干。hé bù kuà áo shàng jīn luán,hú wèi cǎi qín zuò jiāng gàn。
群鸮飞来争野葚,三鳣不足供朝餐。qún xiāo fēi lái zhēng yě rèn,sān zhān bù zú gōng cháo cān。
人生荣悴何足叹,海水会使桑田乾。rén shēng róng cuì hé zú tàn,hǎi shuǐ huì shǐ sāng tián qián。
当轩下马昔日盛,闭门罗雀今朝闲。dāng xuān xià mǎ xī rì shèng,bì mén luó què jīn cháo xián。
群儿瑟缩手不热,先生落魄毡犹寒。qún ér sè suō shǒu bù rè,xiān shēng luò pò zhān yóu hán。
范阳城南丹旐归,何人送者车班班。fàn yáng chéng nán dān zhào guī,hé rén sòng zhě chē bān bān。
羊昙独洒西州泪,孟尝空感雍门弹。yáng tán dú sǎ xī zhōu lèi,mèng cháng kōng gǎn yōng mén dàn。
老树春残蝴蝶去,沧江岁晚白鸥还。lǎo shù chūn cán hú dié qù,cāng jiāng suì wǎn bái ōu hái。
北风吹雪被长峦,诗囊酒榼随征鞍。běi fēng chuī xuě bèi zhǎng luán,shī náng jiǔ kē suí zhēng ān。
请君读诗饮美酒,归日谢客牢闭关。qǐng jūn dú shī yǐn měi jiǔ,guī rì xiè kè láo bì guān。
世间万事不须问,西湖柳色差可观。shì jiān wàn shì bù xū wèn,xī hú liǔ sè chà kě guān。

陆文圭

陆文圭(1252~1336),元代文学家。字子方,号墙东,江阴(今属江苏)人。博通经史百家,兼及天文、地理、律历、医药、算术之学。墙东先生是元代学者陆文圭的雅号,“墙东”并非是他居住澄东的意思。西汉末年,北海人王君公因为遭遇王莽篡权的乱世,当牛侩(买卖牛的中间人)以自隐。当时人们称他为“避世墙东王君公”。见《后汉书·逄萌传》。后来以“墙东避世”作为隐居于市井的典故,“墙东”指隐居之地。墙东先生指的是隐士陆文圭,对于这个雅号,他自己也欣然接受,将自己的作品集命名为《墙东类稿》。 陆文圭的作品>>

猜您喜欢

题画白雁二首

陆文圭

芦花秋半黄,三两下寒塘。lú huā qiū bàn huáng,sān liǎng xià hán táng。
北风正萧瑟,书远不曾将。běi fēng zhèng xiāo sè,shū yuǎn bù céng jiāng。

题画白雁二首

陆文圭

未曾至雁门,安知食雁美。wèi céng zhì yàn mén,ān zhī shí yàn měi。
若读潜夫论,当不保此纸。ruò dú qián fū lùn,dāng bù bǎo cǐ zhǐ。

偶题其一

陆文圭

少年不更事,新学多误人。shǎo nián bù gèng shì,xīn xué duō wù rén。
桓冲成缪语,张禹岂纯臣。huán chōng chéng móu yǔ,zhāng yǔ qǐ chún chén。

读史六首其六

陆文圭

司徒太尉总三公,奢俭由来性不同。sī tú tài wèi zǒng sān gōng,shē jiǎn yóu lái xìng bù tóng。
锦帐羊羔酣未省,谁能僵卧里门中。jǐn zhàng yáng gāo hān wèi shěng,shuí néng jiāng wò lǐ mén zhōng。

偶作

陆文圭

奸雄往往堕危机,成败安能论是非。jiān xióng wǎng wǎng duò wēi jī,chéng bài ān néng lùn shì fēi。
空笑狂生投益智,绝怜老母遗当归。kōng xiào kuáng shēng tóu yì zhì,jué lián lǎo mǔ yí dāng guī。

偶书

陆文圭

忧时耿耿丹心在,无事悠悠白日过。yōu shí gěng gěng dān xīn zài,wú shì yōu yōu bái rì guò。
万里山河音信少,一春风雨闷怀多。wàn lǐ shān hé yīn xìn shǎo,yī chūn fēng yǔ mèn huái duō。

旧题

陆文圭

剩得清明一半春,蜂衙蝶使往来频。shèng dé qīng míng yī bàn chūn,fēng yá dié shǐ wǎng lái pín。
东风自动秋千索,不见海棠花下人。dōng fēng zì dòng qiū qiān suǒ,bù jiàn hǎi táng huā xià rén。

戏狄怀英

陆文圭

花样精神月样妆,妖魂不敢近忠良。huā yàng jīng shén yuè yàng zhuāng,yāo hún bù gǎn jìn zhōng liáng。
如何凤阁平章老,却事宫中妩媚娘。rú hé fèng gé píng zhāng lǎo,què shì gōng zhōng wǔ mèi niáng。

己巳新春

陆文圭

鞭春已罢烧灯近,十日西风未转东。biān chūn yǐ bà shāo dēng jìn,shí rì xī fēng wèi zhuǎn dōng。
料得化工无别意,只因不放小桃红。liào dé huà gōng wú bié yì,zhǐ yīn bù fàng xiǎo táo hóng。

己巳新春

陆文圭

年年春色先催柳,万紫千红次第开。nián nián chūn sè xiān cuī liǔ,wàn zǐ qiān hóng cì dì kāi。
零落墙阴人不问,可怜残雪一株梅。líng luò qiáng yīn rén bù wèn,kě lián cán xuě yī zhū méi。

山村示暮春三绝句和韵

陆文圭

怀哉春晚故山薇,冉冉江云日暮低。huái zāi chūn wǎn gù shān wēi,rǎn rǎn jiāng yún rì mù dī。
为问柳桥看燕舞,何如松岭听猿啼。wèi wèn liǔ qiáo kàn yàn wǔ,hé rú sōng lǐng tīng yuán tí。

山村示暮春三绝句和韵

陆文圭

樵儿拾樵不畏虎,隔溪看花如隔雾。qiáo ér shí qiáo bù wèi hǔ,gé xī kàn huā rú gé wù。
鹧鸪声在柘岗西,落日腰镰下山去。zhè gū shēng zài zhè gǎng xī,luò rì yāo lián xià shān qù。

山村示暮春三绝句和韵

陆文圭

画帘朱箔燕为家,青草门庭只产蛙。huà lián zhū bó yàn wèi jiā,qīng cǎo mén tíng zhǐ chǎn wā。
一树樱桃红半落,园丁愁杀雨如麻。yī shù yīng táo hóng bàn luò,yuán dīng chóu shā yǔ rú má。

诸生和韵复吟三绝

陆文圭

荒城戍卒打残更,道上无人天未明。huāng chéng shù zú dǎ cán gèng,dào shàng wú rén tiān wèi míng。
一似衔枚蔡州去,只无鹅鸭混军声。yī shì xián méi cài zhōu qù,zhǐ wú é yā hùn jūn shēng。

诸生和韵复吟三绝

陆文圭

猿啾鬼哭杳冥冥,夜半何人吊独醒。yuán jiū guǐ kū yǎo míng míng,yè bàn hé rén diào dú xǐng。
歌罢离骚心正苦,阴风吹雨响疏棂。gē bà lí sāo xīn zhèng kǔ,yīn fēng chuī yǔ xiǎng shū líng。