古诗词

题登瀛图

陆文圭

世传阎公学士图,意象旷雅难形模。shì chuán yán gōng xué shì tú,yì xiàng kuàng yǎ nán xíng mó。
山僧临本持索句,展卷复掩空长吁。shān sēng lín běn chí suǒ jù,zhǎn juǎn fù yǎn kōng zhǎng xū。
秦王功高塞宇宙,搜揽豪隽供驰驱。qín wáng gōng gāo sāi yǔ zhòu,sōu lǎn háo juàn gōng chí qū。
内怀矛甲伺同气,外示闲暇耽文儒。nèi huái máo jiǎ cì tóng qì,wài shì xián xiá dān wén rú。
临城开馆构杰阁,坐见瀛海移西都。lín chéng kāi guǎn gòu jié gé,zuò jiàn yíng hǎi yí xī dōu。
分番夕宿无厌倦,珍膳日给何丰腴。fēn fān xī sù wú yàn juàn,zhēn shàn rì gěi hé fēng yú。
天光下照天策府,煌煌星象经天衢。tiān guāng xià zhào tiān cè fǔ,huáng huáng xīng xiàng jīng tiān qú。
房乔夜半进危计,平明一矢惊临湖。fáng qiáo yè bàn jìn wēi jì,píng míng yī shǐ jīng lín hú。
群贤崛起辅贞观,亦有淹滞如颜苏。qún xián jué qǐ fǔ zhēn guān,yì yǒu yān zhì rú yán sū。
惜哉燕翼谋未善,祥麟接武容妖狐。xī zāi yàn yì móu wèi shàn,xiáng lín jiē wǔ róng yāo hú。
殿阶置笏怒未解,田舍收麦言何谀。diàn jiē zhì hù nù wèi jiě,tián shě shōu mài yán hé yú。
策名书府真有腼,空与老姥扶天枢。cè míng shū fǔ zhēn yǒu miǎn,kōng yǔ lǎo lǎo fú tiān shū。
贵人一代骨已朽,史笔千载心犹诛。guì rén yī dài gǔ yǐ xiǔ,shǐ bǐ qiān zài xīn yóu zhū。
阎公绝艺今亦无,长安落日明榛芜。yán gōng jué yì jīn yì wú,zhǎng ān luò rì míng zhēn wú。

陆文圭

陆文圭(1252~1336),元代文学家。字子方,号墙东,江阴(今属江苏)人。博通经史百家,兼及天文、地理、律历、医药、算术之学。墙东先生是元代学者陆文圭的雅号,“墙东”并非是他居住澄东的意思。西汉末年,北海人王君公因为遭遇王莽篡权的乱世,当牛侩(买卖牛的中间人)以自隐。当时人们称他为“避世墙东王君公”。见《后汉书·逄萌传》。后来以“墙东避世”作为隐居于市井的典故,“墙东”指隐居之地。墙东先生指的是隐士陆文圭,对于这个雅号,他自己也欣然接受,将自己的作品集命名为《墙东类稿》。 陆文圭的作品>>

猜您喜欢

绝句三首

陆文圭

车薪胜杯水,舆羽重钩金。chē xīn shèng bēi shuǐ,yú yǔ zhòng gōu jīn。
物理元无定,权衡只在心。wù lǐ yuán wú dìng,quán héng zhǐ zài xīn。

绝句三首

陆文圭

买丝绣平原,儗金铸子期。mǎi sī xiù píng yuán,nǐ jīn zhù zi qī。
君子病无能,不病人不知。jūn zi bìng wú néng,bù bìng rén bù zhī。

绝句三首

陆文圭

杜欲诛云师,韩将讼风伯。dù yù zhū yún shī,hán jiāng sòng fēng bó。
水旱不由天,那是诗人责。shuǐ hàn bù yóu tiān,nà shì shī rén zé。

东风

陆文圭

东风何太急,日落黄尘起。dōng fēng hé tài jí,rì luò huáng chén qǐ。
篝灯吹欲灭,骤雨打窗纸。gōu dēng chuī yù miè,zhòu yǔ dǎ chuāng zhǐ。

题李义夫无锁亭二首

陆文圭

清风四无边,旷然此君宅。qīng fēng sì wú biān,kuàng rán cǐ jūn zhái。
可不问主人,不可容俗客。kě bù wèn zhǔ rén,bù kě róng sú kè。

题李义夫无锁亭二首

陆文圭

昨日苍溪叟,曾来斫钓竿。zuó rì cāng xī sǒu,céng lái zhuó diào gān。
山童寻鹤去,失却报平安。shān tóng xún hè qù,shī què bào píng ān。

读史六首

陆文圭

逐鹿纷纷尽向秦,东门牵犬亦无人。zhú lù fēn fēn jǐn xiàng qín,dōng mén qiān quǎn yì wú rén。
月宫稳上青冥去,桂树秋风老此身。yuè gōng wěn shàng qīng míng qù,guì shù qiū fēng lǎo cǐ shēn。

读史六首

陆文圭

暮年百事已心降,床下无人拜老庞。mù nián bǎi shì yǐ xīn jiàng,chuáng xià wú rén bài lǎo páng。
病眼欲开还又闭,偷看日影下西窗。bìng yǎn yù kāi hái yòu bì,tōu kàn rì yǐng xià xī chuāng。

读史六首

陆文圭

旷怀雅思人人有,济世经邦事事无。kuàng huái yǎ sī rén rén yǒu,jì shì jīng bāng shì shì wú。
终日醉眠呼不醒,明朝典午代当涂。zhōng rì zuì mián hū bù xǐng,míng cháo diǎn wǔ dài dāng tú。

读史六首

陆文圭

广陵琴与山阳笛,哀怨千年尚未平。guǎng líng qín yǔ shān yáng dí,āi yuàn qiān nián shàng wèi píng。
正始诸贤零落尽,山王去作晋公卿。zhèng shǐ zhū xián líng luò jǐn,shān wáng qù zuò jìn gōng qīng。

读史六首

陆文圭

晓看嵩少玉嶙峋,枉驾应怜处士贫。xiǎo kàn sōng shǎo yù lín xún,wǎng jià yīng lián chù shì pín。
令尹若能为保障,长衾尽覆洛城人。lìng yǐn ruò néng wèi bǎo zhàng,zhǎng qīn jǐn fù luò chéng rén。

王祈伊中秋不见月四首

陆文圭

秋空碾上一轮冰,积雨连宵洗更清。qiū kōng niǎn shàng yī lún bīng,jī yǔ lián xiāo xǐ gèng qīng。
纵有浮云容易散,吹开不待管弦声。zòng yǒu fú yún róng yì sàn,chuī kāi bù dài guǎn xián shēng。

王祈伊中秋不见月四首

陆文圭

家家望月试停杯,怪底浓云拨不开。jiā jiā wàng yuè shì tíng bēi,guài dǐ nóng yún bō bù kāi。
身入广寒人不见,却从袖里裹将来。shēn rù guǎng hán rén bù jiàn,què cóng xiù lǐ guǒ jiāng lái。

王祈伊中秋不见月四首

陆文圭

中秋万里共阴晴,曾记坡翁最善评。zhōng qiū wàn lǐ gòng yīn qíng,céng jì pō wēng zuì shàn píng。
谁信九霄风雨外,群仙正赏月华明。shuí xìn jiǔ xiāo fēng yǔ wài,qún xiān zhèng shǎng yuè huá míng。

王祈伊中秋不见月四首

陆文圭

开元以后可堪忧,秋雨霪霖稼不收。kāi yuán yǐ hòu kě kān yōu,qiū yǔ yín lín jià bù shōu。
此际霓裳歌一曲,君王正在月宫游。cǐ jì ní shang gē yī qū,jūn wáng zhèng zài yuè gōng yóu。