古诗词

拟赋桃灯杖

凌云翰

灯掭还于盏面横,却因挑剔强为名。dēng tiàn hái yú zhǎn miàn héng,què yīn tiāo tī qiáng wèi míng。
赋形且截长为短,举手能教暗作明。fù xíng qiě jié zhǎng wèi duǎn,jǔ shǒu néng jiào àn zuò míng。
轻助草生还有色,缓推花落更无声。qīng zhù cǎo shēng hái yǒu sè,huǎn tuī huā luò gèng wú shēng。
美人闲却金钗股,却笑蛾眉尽未成。měi rén xián què jīn chāi gǔ,què xiào é méi jǐn wèi chéng。

凌云翰

元明间浙江仁和人,字彦翀。博览群籍,通经史,工诗。元至正间举人。洪武初以荐,授成都府学教授。后坐事谪南荒。有《柘轩集》。 凌云翰的作品>>

猜您喜欢

双松独步图

凌云翰

高士清癯比鹤,长松夭矫犹龙。gāo shì qīng qú bǐ hè,zhǎng sōng yāo jiǎo yóu lóng。
如在山阴道上,经行万壑千峰。rú zài shān yīn dào shàng,jīng xíng wàn hè qiān fēng。

高士谦墨竹雨竹

凌云翰

阴浓愈觉重叠,翠湿何曾动摇。yīn nóng yù jué zhòng dié,cuì shī hé céng dòng yáo。
静里试听馀韵,评来清胜芭蕉。jìng lǐ shì tīng yú yùn,píng lái qīng shèng bā jiāo。

高士谦墨竹雨竹

凌云翰

新篁解箨春尽,畏日移阴昼长。xīn huáng jiě tuò chūn jǐn,wèi rì yí yīn zhòu zhǎng。
一枕南薰破梦,时闻粉节吹香。yī zhěn nán xūn pò mèng,shí wén fěn jié chuī xiāng。

高士谦墨竹雨竹

凌云翰

紫极宫中暂宿,黄陵庙下曾行。zǐ jí gōng zhōng zàn sù,huáng líng miào xià céng xíng。
一夜洞庭木落,打窗都是秋声。yī yè dòng tíng mù luò,dǎ chuāng dōu shì qiū shēng。

高士谦墨竹雨竹

凌云翰

天寒翠袖正薄,月满琼枝又新。tiān hán cuì xiù zhèng báo,yuè mǎn qióng zhī yòu xīn。
只恐凤凰巢冷,截筒吹转阳春。zhǐ kǒng fèng huáng cháo lěng,jié tǒng chuī zhuǎn yáng chūn。

枯木竹石

凌云翰

修篁美如君子,古木秀似衰翁。xiū huáng měi rú jūn zi,gǔ mù xiù shì shuāi wēng。
赖有米家石丈,挥毫正待南宫。lài yǒu mǐ jiā shí zhàng,huī háo zhèng dài nán gōng。

墨竹

凌云翰

笔下筼筜有谷,胸中清渭成川。bǐ xià yún dāng yǒu gǔ,xiōng zhōng qīng wèi chéng chuān。
为问湖州老可,何如赤壁坡仙。wèi wèn hú zhōu lǎo kě,hé rú chì bì pō xiān。

墨竹

凌云翰

山童偶敲茶臼,野老闲歌竹枯。shān tóng ǒu qiāo chá jiù,yě lǎo xián gē zhú kū。
明月不离襟袖,好风都在蒲葵。míng yuè bù lí jīn xiù,hǎo fēng dōu zài pú kuí。

墨竹

凌云翰

墨君写以老可,石丈拜之来颠。mò jūn xiě yǐ lǎo kě,shí zhàng bài zhī lái diān。
何似王维高适,一时诗崡同传。hé shì wáng wéi gāo shì,yī shí shī hán tóng chuán。