古诗词

葛孝子诗五十韵

凌云翰

古云孝悌至,可与神明通。gǔ yún xiào tì zhì,kě yǔ shén míng tōng。
其深入厚地,其高亘苍穹。qí shēn rù hòu dì,qí gāo gèn cāng qióng。
上广圣之治,下变时之雍。shàng guǎng shèng zhī zhì,xià biàn shí zhī yōng。
流观孝子传,乃见古人风。liú guān xiào zi chuán,nǎi jiàn gǔ rén fēng。
保定地清远,形胜当要冲。bǎo dìng dì qīng yuǎn,xíng shèng dāng yào chōng。
天民有苗裔,良知自孩童。tiān mín yǒu miáo yì,liáng zhī zì hái tóng。
氏续并明彊,道继勾漏洪。shì xù bìng míng jiàng,dào jì gōu lòu hóng。
温其玉出璞,烂兮金在镕。wēn qí yù chū pú,làn xī jīn zài róng。
岂惟竭其力,亦复殚其恭。qǐ wéi jié qí lì,yì fù dān qí gōng。
堂前荆树紫,阶下萱花红。táng qián jīng shù zǐ,jiē xià xuān huā hóng。
身无千钟禄,心有一寸彤。shēn wú qiān zhōng lù,xīn yǒu yī cùn tóng。
板舆快秋爽,菜服明春浓。bǎn yú kuài qiū shuǎng,cài fú míng chūn nóng。
常存怀橘念,每感断机功。cháng cún huái jú niàn,měi gǎn duàn jī gōng。
覆杯戒前日,温席当严冬。fù bēi jiè qián rì,wēn xí dāng yán dōng。
但知子力尽,孰计时运终。dàn zhī zi lì jǐn,shú jì shí yùn zhōng。
王纲一解纽,四海皆兴戎。wáng gāng yī jiě niǔ,sì hǎi jiē xīng róng。
无城不兵甲,无地不燧烽。wú chéng bù bīng jiǎ,wú dì bù suì fēng。
南方乱豺虎,中泽飞雁鸿。nán fāng luàn chái hǔ,zhōng zé fēi yàn hóng。
堪舆岂不大,仓卒难为容。kān yú qǐ bù dà,cāng zú nán wèi róng。
他山号明府,拔地多奇峰。tā shān hào míng fǔ,bá dì duō qí fēng。
避难屡跻险,充饥晅致供。bì nán lǚ jī xiǎn,chōng jī xuǎn zhì gōng。
俄然大风作,出自空谷中。é rán dà fēng zuò,chū zì kōng gǔ zhōng。
其行若有隧,其孽为召凶。qí xíng ruò yǒu suì,qí niè wèi zhào xiōng。
亟思逃匿地,庶保圣善躬。jí sī táo nì dì,shù bǎo shèng shàn gōng。
朅来众黔首,过半摧霜锋。qiè lái zhòng qián shǒu,guò bàn cuī shuāng fēng。
生还访故里,旧业无遗踪。shēng hái fǎng gù lǐ,jiù yè wú yí zōng。
所恃靡毫发,惟孝持心胸。suǒ shì mí háo fā,wéi xiào chí xīn xiōng。
神忽凭妪体,言犹在人聪。shén hū píng yù tǐ,yán yóu zài rén cōng。
汝能笃以孝,吾斯启其衷。rǔ néng dǔ yǐ xiào,wú sī qǐ qí zhōng。
匪为一时幸,永俾后裔隆。fěi wèi yī shí xìng,yǒng bǐ hòu yì lóng。
易水流汤汤,金台屹崇崇。yì shuǐ liú tāng tāng,jīn tái yì chóng chóng。
岂无慷慨士,亦有文章公。qǐ wú kāng kǎi shì,yì yǒu wén zhāng gōng。
皆言葛孝子,不愧江次翁。jiē yán gé xiào zi,bù kuì jiāng cì wēng。
官将立华表,人岂弃黄钟。guān jiāng lì huá biǎo,rén qǐ qì huáng zhōng。
绣衣行荐鹗,彩笔竞雕虫。xiù yī xíng jiàn è,cǎi bǐ jìng diāo chóng。
为亲捧儒檄,讲道居黉宫。wèi qīn pěng rú xí,jiǎng dào jū hóng gōng。
遂令燕赵俗,直与邹鲁同。suì lìng yàn zhào sú,zhí yǔ zōu lǔ tóng。
忽罹陟屺戚,已从若堂封。hū lí zhì qǐ qī,yǐ cóng ruò táng fēng。
哀伤动桑梓,悲惨连楸松。āi shāng dòng sāng zǐ,bēi cǎn lián qiū sōng。
诵诗后蓼莪,读礼先檀弓。sòng shī hòu liǎo é,dú lǐ xiān tán gōng。
深戚养之薄,殊胜祭者丰。shēn qī yǎng zhī báo,shū shèng jì zhě fēng。
端因事迹美,益见传语工。duān yīn shì jì měi,yì jiàn chuán yǔ gōng。
圣世惇孝悌,淳风迈义农。shèng shì dūn xiào tì,chún fēng mài yì nóng。
车书涀文轨,声教渐西东。chē shū xiàn wén guǐ,shēng jiào jiàn xī dōng。
孝子复有子,承宗亦兴宗。xiào zi fù yǒu zi,chéng zōng yì xīng zōng。
梧冈孤凤鸣,柏府一马骢。wú gāng gū fèng míng,bǎi fǔ yī mǎ cōng。
移悌为长顺,移孝为君忠。yí tì wèi zhǎng shùn,yí xiào wèi jūn zhōng。
垂名照青史,应瑞逾黄琮。chuí míng zhào qīng shǐ,yīng ruì yú huáng cóng。
我歌孝子诗,锡类期无穷。wǒ gē xiào zi shī,xī lèi qī wú qióng。

凌云翰

元明间浙江仁和人,字彦翀。博览群籍,通经史,工诗。元至正间举人。洪武初以荐,授成都府学教授。后坐事谪南荒。有《柘轩集》。 凌云翰的作品>>

猜您喜欢

藏芸轩为陈惟德赋

凌云翰

曾见茅堂映德星,难兄难弟总穷经。céng jiàn máo táng yìng dé xīng,nán xiōng nán dì zǒng qióng jīng。
春藏芸草将除蠹,夜剪灯花不聚萤。chūn cáng yún cǎo jiāng chú dù,yè jiǎn dēng huā bù jù yíng。
好效茝兰同作佩,宁知黍稷独非馨。hǎo xiào chǎi lán tóng zuò pèi,níng zhī shǔ jì dú fēi xīn。
年来更得康成学,书带丛生绿满庭。nián lái gèng dé kāng chéng xué,shū dài cóng shēng lǜ mǎn tíng。

芍药次王士中韵

凌云翰

一花开处万花残,心若黄金脸若丹。yī huā kāi chù wàn huā cán,xīn ruò huáng jīn liǎn ruò dān。
正爱云霞烘薄暖,只愁风雨送馀寒。zhèng ài yún xiá hōng báo nuǎn,zhǐ chóu fēng yǔ sòng yú hán。
四枝曾有荆公折,两寺宁无蜀客看。sì zhī céng yǒu jīng gōng zhé,liǎng sì níng wú shǔ kè kàn。
绣幕银屏深护取,莫教蜂蝶故相干。xiù mù yín píng shēn hù qǔ,mò jiào fēng dié gù xiāng gàn。

白云窗

凌云翰

白云长在碧窗寒,卧久袈裟转觉单。bái yún zhǎng zài bì chuāng hán,wò jiǔ jiā shā zhuǎn jué dān。
来处就于檐下宿,晴时偏向卷中看。lái chù jiù yú yán xià sù,qíng shí piān xiàng juǎn zhōng kàn。
阴淫鳗井朝尤爽,气压龙山午不干。yīn yín mán jǐng cháo yóu shuǎng,qì yā lóng shān wǔ bù gàn。
读罢楞严方出户,天花飞满石阑干。dú bà léng yán fāng chū hù,tiān huā fēi mǎn shí lán gàn。

次韵周公辅游东阳东岘因其所述之实而赋之

凌云翰

每到看山眼倍明,况蓬东岘有馀清。měi dào kàn shān yǎn bèi míng,kuàng péng dōng xiàn yǒu yú qīng。
一时桂棹沙头拾,三日篮舆道上行。yī shí guì zhào shā tóu shí,sān rì lán yú dào shàng xíng。
事业每因多难见,文章端为不平鸣。shì yè měi yīn duō nán jiàn,wén zhāng duān wèi bù píng míng。
作亭曾拟羊公祜,莫道当时独好名。zuò tíng céng nǐ yáng gōng hù,mò dào dāng shí dú hǎo míng。

送云季昭为海昌训导

凌云翰

我名与汝姓名同,告别方知易已东。wǒ míng yǔ rǔ xìng míng tóng,gào bié fāng zhī yì yǐ dōng。
下榻几时逢孺子,训符今代得文翁。xià tà jǐ shí féng rú zi,xùn fú jīn dài dé wén wēng。
案头萤湿三更露,海上鹏抟六月风。àn tóu yíng shī sān gèng lù,hǎi shàng péng tuán liù yuè fēng。
自笑穷经成白首,榴花空对酒樽红。zì xiào qióng jīng chéng bái shǒu,liú huā kōng duì jiǔ zūn hóng。

己未端四复初以村居述怀及午日书事见示因次其韵

凌云翰

池通细水树欹花,似是荒村老杜家。chí tōng xì shuǐ shù yī huā,shì shì huāng cūn lǎo dù jiā。
堂上每来如客燕,园中还产在官蛙。táng shàng měi lái rú kè yàn,yuán zhōng hái chǎn zài guān wā。
酒香昌独欺松叶,饭滑雕胡胜蕨芽。jiǔ xiāng chāng dú qī sōng yè,fàn huá diāo hú shèng jué yá。
石枕竹床凝午梦,觉来消得一瓯茶。shí zhěn zhú chuáng níng wǔ mèng,jué lái xiāo dé yī ōu chá。

己未端四复初以村居述怀及午日书事见示因次其韵

凌云翰

节物惊心易感人,枇杷黄熟雨初匀。jié wù jīng xīn yì gǎn rén,pí pá huáng shú yǔ chū yún。
新醪若得频刍瓮,旧服何妨重补纫。xīn láo ruò dé pín chú wèng,jiù fú hé fáng zhòng bǔ rèn。
门插艾枝成故事,粽包菰叶送比邻。mén chā ài zhī chéng gù shì,zòng bāo gū yè sòng bǐ lín。
村居此日方泥泞,奇字谁能问子云。cūn jū cǐ rì fāng ní nìng,qí zì shuí néng wèn zi yún。

赠周思温

凌云翰

过却重阳菊未黄,对花聊复举离觞。guò què zhòng yáng jú wèi huáng,duì huā liáo fù jǔ lí shāng。
雄姿未必非公瑾,妙算惟应是子房。xióng zī wèi bì fēi gōng jǐn,miào suàn wéi yīng shì zi fáng。
一片白云亲舍远,五更残月客窗凉。yī piàn bái yún qīn shě yuǎn,wǔ gèng cán yuè kè chuāng liáng。
功名自谓男儿事,富贵应期在帝乡。gōng míng zì wèi nán ér shì,fù guì yīng qī zài dì xiāng。

赠潘茂华

凌云翰

杭郡名医说茂华,子孙方脉世其家。háng jùn míng yī shuō mào huá,zi sūn fāng mài shì qí jiā。
只疑庐阜千林杏,绝似何阳一县花。zhǐ yí lú fù qiān lín xìng,jué shì hé yáng yī xiàn huā。
道比古人端可墓,功参良相不为夸。dào bǐ gǔ rén duān kě mù,gōng cān liáng xiāng bù wèi kuā。
荣公作序能题品,愈觉芳声遍海涯。róng gōng zuò xù néng tí pǐn,yù jué fāng shēng biàn hǎi yá。

菊隐为金木才赋

凌云翰

先生冢世出㭦侯,种菊关心事颇幽。xiān shēng zhǒng shì chū hóu,zhǒng jú guān xīn shì pǒ yōu。
清节独存三径晚,黄花又度一年秋。qīng jié dú cún sān jìng wǎn,huáng huā yòu dù yī nián qiū。
尺书本草呼儿读,斗酒餐英与妇谋。chǐ shū běn cǎo hū ér dú,dòu jiǔ cān yīng yǔ fù móu。
宅相作文因报德,南阳从此在南州。zhái xiāng zuò wén yīn bào dé,nán yáng cóng cǐ zài nán zhōu。

居闲为济人潘士中赋

凌云翰

安仁巳有闲居赋,后裔居闲也自宜。ān rén sì yǒu xián jū fù,hòu yì jū xián yě zì yí。
身外功名何足慕,胸中今古却曾知。shēn wài gōng míng hé zú mù,xiōng zhōng jīn gǔ què céng zhī。
松遮草屋关诗意,路踏云山入梦思。sōng zhē cǎo wū guān shī yì,lù tà yún shān rù mèng sī。
三绝忽惊重睹日,少陵惭愧鬓成丝。sān jué hū jīng zhòng dǔ rì,shǎo líng cán kuì bìn chéng sī。

题徐止善哀吾儿诗

凌云翰

天道茫茫竟莫回,忍看琼树掩泉台。tiān dào máng máng jìng mò huí,rěn kàn qióng shù yǎn quán tái。
二三岁长能知孝,十六诗成总是哀。èr sān suì zhǎng néng zhī xiào,shí liù shī chéng zǒng shì āi。
夷甫钟情言服简,乐天垂泪字题崔。yí fǔ zhōng qíng yán fú jiǎn,lè tiān chuí lèi zì tí cuī。
会须积善如先世,重有麒麟入梦来。huì xū jī shàn rú xiān shì,zhòng yǒu qí lín rù mèng lái。

赠周宗性龙成教谕

凌云翰

昌化邑中周教谕,又为教谕到南昌。chāng huà yì zhōng zhōu jiào yù,yòu wèi jiào yù dào nán chāng。
不除庭草留春色,重采池芹带雨香。bù chú tíng cǎo liú chūn sè,zhòng cǎi chí qín dài yǔ xiāng。
鸷鸟何如承鹗荐,斗牛长似射龙光。zhì niǎo hé rú chéng è jiàn,dòu niú zhǎng shì shè lóng guāng。
江空岁晚难为别,折得梅花当举觞。jiāng kōng suì wǎn nán wèi bié,zhé dé méi huā dāng jǔ shāng。

林泉读书图为徐质赋

凌云翰

城里看山尽不如,廛居聊复拟幽居。chéng lǐ kàn shān jǐn bù rú,chán jū liáo fù nǐ yōu jū。
道通天地方为学,志在林泉好读书。dào tōng tiān dì fāng wèi xué,zhì zài lín quán hǎo dú shū。
高架香浮芸帙乱,短檠光动竹窗虚。gāo jià xiāng fú yún zhì luàn,duǎn qíng guāng dòng zhú chuāng xū。
公侯已卜他年事,况是徐卿积善馀。gōng hóu yǐ bo tā nián shì,kuàng shì xú qīng jī shàn yú。

题谟范堂集云轩

凌云翰

慈云每集招提上,此地开轩号集云。cí yún měi jí zhāo tí shàng,cǐ dì kāi xuān hào jí yún。
山气有时还笼嵷,天花无处不缤纷。shān qì yǒu shí hái lóng sǒng,tiān huā wú chù bù bīn fēn。
随风偶作孤飞态,映日都成五色文。suí fēng ǒu zuò gū fēi tài,yìng rì dōu chéng wǔ sè wén。
知是神龙听法罢,打窗凉雨定中闻。zhī shì shén lóng tīng fǎ bà,dǎ chuāng liáng yǔ dìng zhōng wén。