古诗词

雪樵为吴江谢聘之赋

凌云翰

大雪满天地,山林何所樵。dà xuě mǎn tiān dì,shān lín hé suǒ qiáo。
不辨凡草水,但见英琼瑶。bù biàn fán cǎo shuǐ,dàn jiàn yīng qióng yáo。
琼瑶固云美,政恐难琢雕。qióng yáo gù yún měi,zhèng kǒng nán zuó diāo。
草木亦已落,犹存旧根苗。cǎo mù yì yǐ luò,yóu cún jiù gēn miáo。
厉禁苟不废,庶可成夭乔。lì jìn gǒu bù fèi,shù kě chéng yāo qiáo。
柰何旦旦伐,无异见睍消。nài hé dàn dàn fá,wú yì jiàn xiàn xiāo。
惟兹谢家树,松柏见后凋。wéi zī xiè jiā shù,sōng bǎi jiàn hòu diāo。
昔宰安丘邑,今沂浙江潮。xī zǎi ān qiū yì,jīn yí zhè jiāng cháo。
手板方释手,腰斧仍在腰。shǒu bǎn fāng shì shǒu,yāo fǔ réng zài yāo。
栋梁尚可得,榱桶不待招。dòng liáng shàng kě dé,cuī tǒng bù dài zhāo。
所忧岁年晚,雨雪恒瀌瀌。suǒ yōu suì nián wǎn,yǔ xuě héng biāo biāo。
蕃鲜回玉烛,光华丽璇霄。fān xiān huí yù zhú,guāng huá lì xuán xiāo。
四海一灵囿,君其老刍荛。sì hǎi yī líng yòu,jūn qí lǎo chú ráo。

凌云翰

元明间浙江仁和人,字彦翀。博览群籍,通经史,工诗。元至正间举人。洪武初以荐,授成都府学教授。后坐事谪南荒。有《柘轩集》。 凌云翰的作品>>

猜您喜欢

三香图

凌云翰

淮山彭泽与沅湘,几度经行揽众芳。huái shān péng zé yǔ yuán xiāng,jǐ dù jīng xíng lǎn zhòng fāng。
梦觉广寒环佩远,却将吟笔写秋香。mèng jué guǎng hán huán pèi yuǎn,què jiāng yín bǐ xiě qiū xiāng。

为方仲敏题白云深处

凌云翰

千山万水入登临,犬吠鸡鸣杳莫寻。qiān shān wàn shuǐ rù dēng lín,quǎn fèi jī míng yǎo mò xún。
试问白云深几许,仙家更在白云深。shì wèn bái yún shēn jǐ xǔ,xiān jiā gèng zài bái yún shēn。

题竹并梅兰图

凌云翰

卖珠不惜买芳春,山暮天寒翠袖新。mài zhū bù xī mǎi fāng chūn,shān mù tiān hán cuì xiù xīn。
竹外一枝谁貌得,分明空谷见佳人。zhú wài yī zhī shuí mào dé,fēn míng kōng gǔ jiàn jiā rén。

题竹并梅兰图

凌云翰

江上寒梅已报春,幽兰还与斗清新。jiāng shàng hán méi yǐ bào chūn,yōu lán hái yǔ dòu qīng xīn。
纤毫解把明珠赠,信有湘皋解佩人。xiān háo jiě bǎ míng zhū zèng,xìn yǒu xiāng gāo jiě pèi rén。

秋林才子图

凌云翰

木落山林秋满天,蹇驴背上耸吟肩。mù luò shān lín qiū mǎn tiān,jiǎn lǘ bèi shàng sǒng yín jiān。
濡桥郑綮曾如此,况是襄阳孟浩然。rú qiáo zhèng qǐ céng rú cǐ,kuàng shì xiāng yáng mèng hào rán。

画扇面

凌云翰

阿母蟠桃花又红,七香车下五云中。ā mǔ pán táo huā yòu hóng,qī xiāng chē xià wǔ yún zhōng。
群仙奏罢霓裳曲,春满瑶台第一宫。qún xiān zòu bà ní shang qū,chūn mǎn yáo tái dì yī gōng。

画扇面

凌云翰

万户千门锦绣堆,沉香亭北看花开。wàn hù qiān mén jǐn xiù duī,chén xiāng tíng běi kàn huā kāi。
真妃睡足初扶起,更待君王玉辇来。zhēn fēi shuì zú chū fú qǐ,gèng dài jūn wáng yù niǎn lái。

鉴仲明上人画

凌云翰

老禅曾隐虎跑泉,笔底山林似巨然。lǎo chán céng yǐn hǔ pǎo quán,bǐ dǐ shān lín shì jù rán。
此是太平真气象,家家茅屋起炊烟。cǐ shì tài píng zhēn qì xiàng,jiā jiā máo wū qǐ chuī yān。

温日观墨蒲萄

凌云翰

风飘露洒一棚秋,路入沧江忆旧游。fēng piāo lù sǎ yī péng qiū,lù rù cāng jiāng yì jiù yóu。
凭伏金壶翻墨汁,老禅胸次有凉州。píng fú jīn hú fān mò zhī,lǎo chán xiōng cì yǒu liáng zhōu。

温日观墨蒲萄

凌云翰

天风动地拂苍须,摇落骊龙颔下珠。tiān fēng dòng dì fú cāng xū,yáo luò lí lóng hàn xià zhū。
一斗竟须浇渴吻,道人从此厌醍醐。yī dòu jìng xū jiāo kě wěn,dào rén cóng cǐ yàn tí hú。

画菜

凌云翰

谁写春菘入画图,借如桃得付庖厨。shuí xiě chūn sōng rù huà tú,jiè rú táo dé fù páo chú。
此根咬得知滋味,方是人间士大夫。cǐ gēn yǎo dé zhī zī wèi,fāng shì rén jiān shì dà fū。

诗意扇面

凌云翰

采药仙人去未还,偶逢童子问松间。cǎi yào xiān rén qù wèi hái,ǒu féng tóng zi wèn sōng jiān。
何人解写云山意,不放青团扇影闲。hé rén jiě xiě yún shān yì,bù fàng qīng tuán shàn yǐng xián。

题墨菊有怀王士中

凌云翰

采菊东篱事已非,按图长是惜芳菲。cǎi jú dōng lí shì yǐ fēi,àn tú zhǎng shì xī fāng fēi。
西斋谩有盈樽酒,惆怅何由见白衣。xī zhāi mán yǒu yíng zūn jiǔ,chóu chàng hé yóu jiàn bái yī。

墨菊为杨复初赋

凌云翰

黄花韵与墨花同,一洗人间万卉空。huáng huā yùn yǔ mò huā tóng,yī xǐ rén jiān wàn huì kōng。
不许陶潜都占断,守玄聊且效杨雄。bù xǔ táo qián dōu zhàn duàn,shǒu xuán liáo qiě xiào yáng xióng。

裴日英写红梅翠竹

凌云翰

空谷佳人翠袖单,红颜长是怯天寒。kōng gǔ jiā rén cuì xiù dān,hóng yán zhǎng shì qiè tiān hán。
河东邂逅绯衣子,写作疏花竹里看。hé dōng xiè hòu fēi yī zi,xiě zuò shū huā zhú lǐ kàn。