古诗词

画山水

凌云翰

遥山倚天翠蛾扫,编地成丸怪天小。yáo shān yǐ tiān cuì é sǎo,biān dì chéng wán guài tiān xiǎo。
方诸药幻茧楮香,咫尺烟云生缥缈。fāng zhū yào huàn jiǎn chǔ xiāng,zhǐ chǐ yān yún shēng piāo miǎo。
依岩缚屋若不齐,人家高下清溪西。yī yán fù wū ruò bù qí,rén jiā gāo xià qīng xī xī。
野桥终日才度马,村店傍午俄闻鸡。yě qiáo zhōng rì cái dù mǎ,cūn diàn bàng wǔ é wén jī。
昔年曾过冯公岭,树木萧森葛衣冷。xī nián céng guò féng gōng lǐng,shù mù xiāo sēn gé yī lěng。
目中览尽千万山,始觉此身凌绝顶。mù zhōng lǎn jǐn qiān wàn shān,shǐ jué cǐ shēn líng jué dǐng。
邮亭夜宿天未明,仆夫惮远催早行。yóu tíng yè sù tiān wèi míng,pū fū dàn yuǎn cuī zǎo xíng。
满前好句吟不得,今见此图同此情。mǎn qián hǎo jù yín bù dé,jīn jiàn cǐ tú tóng cǐ qíng。
南宋院人专尽局,宫中每进更筹轴。nán sòng yuàn rén zhuān jǐn jú,gōng zhōng měi jìn gèng chóu zhóu。
偶蒙一笑便承恩,肯信封疆日将促。ǒu méng yī xiào biàn chéng ēn,kěn xìn fēng jiāng rì jiāng cù。
江山万里开画图,妙绝更有元晖无。jiāng shān wàn lǐ kāi huà tú,miào jué gèng yǒu yuán huī wú。
会须收拾入指掌,掷杖跳入壶公壶。huì xū shōu shí rù zhǐ zhǎng,zhì zhàng tiào rù hú gōng hú。

凌云翰

元明间浙江仁和人,字彦翀。博览群籍,通经史,工诗。元至正间举人。洪武初以荐,授成都府学教授。后坐事谪南荒。有《柘轩集》。 凌云翰的作品>>

猜您喜欢

钱舜举二菊

凌云翰

尽道西施类玉环,多因醉里认容颜。jǐn dào xī shī lèi yù huán,duō yīn zuì lǐ rèn róng yán。
馆娃宫与华清似,都在秋风十二鬟。guǎn wá gōng yǔ huá qīng shì,dōu zài qiū fēng shí èr huán。

青山白云图

凌云翰

何处青山无白云,每来松顶便氤氲。hé chù qīng shān wú bái yún,měi lái sōng dǐng biàn yīn yūn。
儿童不识飞扬意,刚道摩霄是鹤群。ér tóng bù shí fēi yáng yì,gāng dào mó xiāo shì hè qún。

二仙图

凌云翰

松枯石烂自春秋,游入依然昼夜流。sōng kū shí làn zì chūn qiū,yóu rù yī rán zhòu yè liú。
要觉仙人忘世虑,未应钟吕胜巢由。yào jué xiān rén wàng shì lǜ,wèi yīng zhōng lǚ shèng cháo yóu。

墨梅

凌云翰

每爱高人杨补之,小窗横幅写疏枝。měi ài gāo rén yáng bǔ zhī,xiǎo chuāng héng fú xiě shū zhī。
繁花乱插当晴昊,胜似黄昏月上时。fán huā luàn chā dāng qíng hào,shèng shì huáng hūn yuè shàng shí。

方季长画

凌云翰

家山移在画图间,桑柘连村水一弯。jiā shān yí zài huà tú jiān,sāng zhè lián cūn shuǐ yī wān。
知是方千高隐处,白云长为护柴关。zhī shì fāng qiān gāo yǐn chù,bái yún zhǎng wèi hù chái guān。

芙蓉狮犬图

凌云翰

太液芙蓉秋苑深,闲看双犬吠花阴。tài yè fú róng qiū yuàn shēn,xián kàn shuāng quǎn fèi huā yīn。
旅獒写出忠君意,未必丹青识此心。lǚ áo xiě chū zhōng jūn yì,wèi bì dān qīng shí cǐ xīn。

刘耀卿雪景

凌云翰

健步寻梅远未还,无端诗思满溪山。jiàn bù xún méi yuǎn wèi hái,wú duān shī sī mǎn xī shān。
洛阳更有多风雪,独有高人昼掩关。luò yáng gèng yǒu duō fēng xuě,dú yǒu gāo rén zhòu yǎn guān。

辋川别业诗意

凌云翰

夏木轩窗瞰水田,黄鹂白鹭总堪怜。xià mù xuān chuāng kàn shuǐ tián,huáng lí bái lù zǒng kān lián。
那知诗到无声处,能使高人忆辋川。nà zhī shī dào wú shēng chù,néng shǐ gāo rén yì wǎng chuān。

柯敬仲墨竹

凌云翰

闻韶曾见凤来仪,回首苍梧又一时。wén sháo céng jiàn fèng lái yí,huí shǒu cāng wú yòu yī shí。
写出竹枝歌外意,楚云湘水不胜悲。xiě chū zhú zhī gē wài yì,chǔ yún xiāng shuǐ bù shèng bēi。

钟馗

凌云翰

柳梢风转不多寒,薄雪初消路未干。liǔ shāo fēng zhuǎn bù duō hán,báo xuě chū xiāo lù wèi gàn。
应笑髯翁殊矍铄,也随春色上长安。yīng xiào rán wēng shū jué shuò,yě suí chūn sè shàng zhǎng ān。

松雪翁兰蕙

凌云翰

干密花疏更作丛,深林空谷自春风。gàn mì huā shū gèng zuò cóng,shēn lín kōng gǔ zì chūn fēng。
王孙去后多芳草,零落馀香茧纸中。wáng sūn qù hòu duō fāng cǎo,líng luò yú xiāng jiǎn zhǐ zhōng。

松雪翁兰蕙

凌云翰

翠转光风百里馀,吴兴画法宛如书。cuì zhuǎn guāng fēng bǎi lǐ yú,wú xīng huà fǎ wǎn rú shū。
凄凉九辩无人诵,空忆中庭雪霁初。qī liáng jiǔ biàn wú rén sòng,kōng yì zhōng tíng xuě jì chū。

王元章墨梅并次诗韵

凌云翰

山阴陈迹老莓苔,为探梅花踏雪来。shān yīn chén jì lǎo méi tái,wèi tàn méi huā tà xuě lái。
传得一枝溪上景,眼明相见亦惊猜。chuán dé yī zhī xī shàng jǐng,yǎn míng xiāng jiàn yì jīng cāi。

马虚中剡溪图

凌云翰

清兴都生眺望间,放舟溪上又空还。qīng xīng dōu shēng tiào wàng jiān,fàng zhōu xī shàng yòu kōng hái。
道人笔底天机熟,尽把云山变雪山。dào rén bǐ dǐ tiān jī shú,jǐn bǎ yún shān biàn xuě shān。

马虚中剡溪图

凌云翰

鸡黍交情不可违,如何兴尽便空归。jī shǔ jiāo qíng bù kě wéi,rú hé xīng jǐn biàn kōng guī。
诗翁偶写胸中趣,肯道溪山有是非。shī wēng ǒu xiě xiōng zhōng qù,kěn dào xī shān yǒu shì fēi。