古诗词

登镇州隆兴寺阁

刘因

大行鳞甲摇晴空,层楼一夕蟠白虹。dà xíng lín jiǎ yáo qíng kōng,céng lóu yī xī pán bái hóng。
天光物色惊改观,少微今在青云中。tiān guāng wù sè jīng gǎi guān,shǎo wēi jīn zài qīng yún zhōng。
初疑平地立梯磴,清风西北天门通。chū yí píng dì lì tī dèng,qīng fēng xī běi tiān mén tōng。
又疑三山浮海至,载我欲去扶桑东。yòu yí sān shān fú hǎi zhì,zài wǒ yù qù fú sāng dōng。
雯华宝树忽当眼,拍肩爱此金仙翁。wén huá bǎo shù hū dāng yǎn,pāi jiān ài cǐ jīn xiān wēng。
金仙一梦一千载,腾掷变化天无功。jīn xiān yī mèng yī qiān zài,téng zhì biàn huà tiān wú gōng。
万象绕口恣喷吐,坐令四海皆盲聋。wàn xiàng rào kǒu zì pēn tǔ,zuò lìng sì hǎi jiē máng lóng。
千池万沼尽明月,长天一碧无遗踪。qiān chí wàn zhǎo jǐn míng yuè,zhǎng tiān yī bì wú yí zōng。
我生玄感非象识,此眼此臂将安庸。wǒ shēng xuán gǎn fēi xiàng shí,cǐ yǎn cǐ bì jiāng ān yōng。
海岳神光埋禹鼎,人间诡态何由穷。hǎi yuè shén guāng mái yǔ dǐng,rén jiān guǐ tài hé yóu qióng。
金天月窟尔乡国,玉毫万丈须弥峰。jīn tiān yuè kū ěr xiāng guó,yù háo wàn zhàng xū mí fēng。
一杯径欲呼与语,为我返驾随西风。yī bēi jìng yù hū yǔ yǔ,wèi wǒ fǎn jià suí xī fēng。
堂堂全赵思一豁,江山落落吾心胸。táng táng quán zhào sī yī huō,jiāng shān luò luò wú xīn xiōng。
中原左界此重镇,形势仿佛馀兵冲。zhōng yuán zuǒ jiè cǐ zhòng zhèn,xíng shì fǎng fú yú bīng chōng。
歌舞遗台土花碧,旗帜西山霜叶红。gē wǔ yí tái tǔ huā bì,qí zhì xī shān shuāng yè hóng。
乾坤割裂万万古,乌鸢蝼蚁为谁雄?qián kūn gē liè wàn wàn gǔ,wū yuān lóu yǐ wèi shuí xióng?
滹水悠悠自东注,落日渺渺明孤鸿。hū shuǐ yōu yōu zì dōng zhù,luò rì miǎo miǎo míng gū hóng。
刘因

刘因

刘因(1249~1293) 元代著名理学家、诗人。字梦吉,号静修。初名骃,字梦骥。雄州容城(今河北容城县)人。3 岁识字,6岁能诗,10岁能文,落笔惊人。年刚20,才华出众,性不苟合。家贫教授生徒,皆有成就。因爱诸葛亮“静以修身”之语,题所居为“静修”。元世祖至元十九年(1282)应召入朝,为承德郎、右赞善大夫。不久借口母病辞官归。母死后居丧在家。至元二十八年,忽必烈再度遣使召刘因为官,他以疾辞。死后追赠翰林学士、资政大夫、上护军、追封“容城郡公”,谥“文靖”。明朝,县官乡绅为刘因建祠堂。 刘因的作品>>

猜您喜欢

即席以韵课诸生东斋诸物

刘因

铁石心肠冰玉姿,掌中潜得岁寒枝。tiě shí xīn cháng bīng yù zī,zhǎng zhōng qián dé suì hán zhī。
天教一握藏春密,风觅馀香就手吹。tiān jiào yī wò cáng chūn mì,fēng mì yú xiāng jiù shǒu chuī。
雪月冷怀随步履,溪山高兴入支颐。xuě yuè lěng huái suí bù lǚ,xī shān gāo xīng rù zhī yí。
玉堂若要扶持用,说与东君也不知。yù táng ruò yào fú chí yòng,shuō yǔ dōng jūn yě bù zhī。

即席以韵课诸生东斋诸物

刘因

白雪春香洗未残,玄霜谁遣冻成团。bái xuě chūn xiāng xǐ wèi cán,xuán shuāng shuí qiǎn dòng chéng tuán。
涞封圆颗盘增滑,蜜和浓浆齿避寒。lái fēng yuán kē pán zēng huá,mì hé nóng jiāng chǐ bì hán。
绿蚁从今忘病渴,金花无地著馀酸。lǜ yǐ cóng jīn wàng bìng kě,jīn huā wú dì zhù yú suān。
快人风味依然在,莫作寻常软熟看。kuài rén fēng wèi yī rán zài,mò zuò xún cháng ruǎn shú kàn。

即席以韵课诸生东斋诸物

刘因

花中冰雪避秋阳,月底阴阴锁暗香。huā zhōng bīng xuě bì qiū yáng,yuè dǐ yīn yīn suǒ àn xiāng。
玉瘦每忧和露滴,心清惟恨有丝长。yù shòu měi yōu hé lù dī,xīn qīng wéi hèn yǒu sī zhǎng。
且留宛转围沈水,莫遣联翩入粉囊。qiě liú wǎn zhuǎn wéi shěn shuǐ,mò qiǎn lián piān rù fěn náng。
只许幽人太相似,苍苔疏雨北窗凉。zhǐ xǔ yōu rén tài xiāng shì,cāng tái shū yǔ běi chuāng liáng。

即席以韵课诸生东斋诸物

刘因

瘦影亭亭不自容,淡香杳杳欲谁通。shòu yǐng tíng tíng bù zì róng,dàn xiāng yǎo yǎo yù shuí tōng。
不堪翠减红销际,更在江清月冷中。bù kān cuì jiǎn hóng xiāo jì,gèng zài jiāng qīng yuè lěng zhōng。
拟欲青房全晚节,岂知白露已秋风。nǐ yù qīng fáng quán wǎn jié,qǐ zhī bái lù yǐ qiū fēng。
盛衰老眼依然在,莫放扁舟酒易空。shèng shuāi lǎo yǎn yī rán zài,mò fàng biǎn zhōu jiǔ yì kōng。

次韵答河闲赵君玉见寄

刘因

出门纷扰互相寻,常使幽人懒病深。chū mén fēn rǎo hù xiāng xún,cháng shǐ yōu rén lǎn bìng shēn。
前月借书来水北,去年采药到城阴。qián yuè jiè shū lái shuǐ běi,qù nián cǎi yào dào chéng yīn。
黄精已倩徐生斸,苍术新教石老寻。huáng jīng yǐ qiàn xú shēng zhǔ,cāng shù xīn jiào shí lǎo xún。
只有烟霞肯赊借,无人曾送买山金。zhǐ yǒu yān xiá kěn shē jiè,wú rén céng sòng mǎi shān jīn。

忆郝伯常

刘因

一檄期分两国忧,长缨不到越王头。yī xí qī fēn liǎng guó yōu,zhǎng yīng bù dào yuè wáng tóu。
玉虹醉吸金陵月,玄鹤孤游赤壁秋。yù hóng zuì xī jīn líng yuè,xuán hè gū yóu chì bì qiū。
漠北苏卿重回首,天南王粲几登楼。mò běi sū qīng zhòng huí shǒu,tiān nán wáng càn jǐ dēng lóu。
飞书寄与平南将,早放楼船下益州。fēi shū jì yǔ píng nán jiāng,zǎo fàng lóu chuán xià yì zhōu。

春日

刘因

游丝困无力,欲起重悠扬。yóu sī kùn wú lì,yù qǐ zhòng yōu yáng。
芳草落花满,相思春昼长。fāng cǎo luò huā mǎn,xiāng sī chūn zhòu zhǎng。

白乐天琵琶行图

刘因

冀马嘶寒风,逐臣念乡国。jì mǎ sī hán fēng,zhú chén niàn xiāng guó。
江浦闻哀弦,长吟望南北。jiāng pǔ wén āi xián,zhǎng yín wàng nán běi。

题山水扇

刘因

山近雨难暗,楼高秋易寒。shān jìn yǔ nán àn,lóu gāo qiū yì hán。
凭谁暮云表,添我倚阑干。píng shuí mù yún biǎo,tiān wǒ yǐ lán gàn。

村居杂诗四首

刘因

邻翁走相报,隔窗呼我起。lín wēng zǒu xiāng bào,gé chuāng hū wǒ qǐ。
数日不见山,今朝翠如洗。shù rì bù jiàn shān,jīn cháo cuì rú xǐ。

村居杂诗四首

刘因

黄昏雨气浓,喜色满南亩。huáng hūn yǔ qì nóng,xǐ sè mǎn nán mǔ。
谁知一夜风,吹放门前柳。shuí zhī yī yè fēng,chuī fàng mén qián liǔ。

村居杂诗四首

刘因

独立偶怀古,临风还自伤。dú lì ǒu huái gǔ,lín fēng hái zì shāng。
一声樵唱起,回首暮山苍。yī shēng qiáo chàng qǐ,huí shǒu mù shān cāng。

村居杂诗四首

刘因

削树题诗句,画沙知酒筹。xuē shù tí shī jù,huà shā zhī jiǔ chóu。
他年成故事,萧散更风流。tā nián chéng gù shì,xiāo sàn gèng fēng liú。

蔷薇

刘因

色染女真黄,露凝天水碧。sè rǎn nǚ zhēn huáng,lù níng tiān shuǐ bì。
花开日月长,朝暮阅两国。huā kāi rì yuè zhǎng,cháo mù yuè liǎng guó。

绝句

刘因

溪童出门望,鸥鹭满空下。xī tóng chū mén wàng,ōu lù mǎn kōng xià。
江水淡无情,尽是忘机者。jiāng shuǐ dàn wú qíng,jǐn shì wàng jī zhě。