古诗词

归去来辞

陈普

归去来兮,吾生复何之。guī qù lái xī,wú shēng fù hé zhī。
故园三径在,桃李不成蹊。gù yuán sān jìng zài,táo lǐ bù chéng qī。
台榭荒凉已无忧,阶除寂寞人已希。tái xiè huāng liáng yǐ wú yōu,jiē chú jì mò rén yǐ xī。
胡飘飘而不返,将役役以奚为。hú piāo piāo ér bù fǎn,jiāng yì yì yǐ xī wèi。
丈夫不自量,处世宁堪悲。zhàng fū bù zì liàng,chù shì níng kān bēi。
省一朝之若是,悟百年之已非。shěng yī cháo zhī ruò shì,wù bǎi nián zhī yǐ fēi。
饭山曾是饿唐甫,首阳曾是饿夷齐。fàn shān céng shì è táng fǔ,shǒu yáng céng shì è yí qí。
名重天下何足比,利重天下何足奇。míng zhòng tiān xià hé zú bǐ,lì zhòng tiān xià hé zú qí。
觉利名之不昧,知贫贱而勿悲。jué lì míng zhī bù mèi,zhī pín jiàn ér wù bēi。
归去来兮归去来,长安纵好休徘徊。guī qù lái xī guī qù lái,zhǎng ān zòng hǎo xiū pái huái。
足巾屏之行李,拂藜杖之尘埃。zú jīn píng zhī xíng lǐ,fú lí zhàng zhī chén āi。
杜宇知我意,声声苦相催。dù yǔ zhī wǒ yì,shēng shēng kǔ xiāng cuī。
故园行乐处,满地生苍苔。gù yuán xíng lè chù,mǎn dì shēng cāng tái。
归去来兮,闽山之巅。guī qù lái xī,mǐn shān zhī diān。
山奇水秀,可以忘年。shān qí shuǐ xiù,kě yǐ wàng nián。
水渺茫而洁白,山排闼以争前。shuǐ miǎo máng ér jié bái,shān pái tà yǐ zhēng qián。
昔年桃李,依旧成阡。xī nián táo lǐ,yī jiù chéng qiān。
石径萦纡而藤萝耸茂,茅茨幽迥而松菊争妍。shí jìng yíng yū ér téng luó sǒng mào,máo cí yōu jiǒng ér sōng jú zhēng yán。
盘餐三百品,食足二顷田。pán cān sān bǎi pǐn,shí zú èr qǐng tián。
吟且咏,乐且禅。yín qiě yǒng,lè qiě chán。
饱而嬉,困而眠。bǎo ér xī,kùn ér mián。
心坦坦,腹平平。xīn tǎn tǎn,fù píng píng。
正是故园行乐处,谁知此乐乐悠然。zhèng shì gù yuán xíng lè chù,shuí zhī cǐ lè lè yōu rán。
东风起兮百草芊,绿杨飞絮杏花鲜。dōng fēng qǐ xī bǎi cǎo qiān,lǜ yáng fēi xù xìng huā xiān。
蝶翅乱,鸟声喧。dié chì luàn,niǎo shēng xuān。
翠欲黛,红欲燃。cuì yù dài,hóng yù rán。
归去故园行乐处,幽鸟一声啼杜鹃。guī qù gù yuán xíng lè chù,yōu niǎo yī shēng tí dù juān。
落花红紫草成毡,黄梅肥弹柳三眠。luò huā hóng zǐ cǎo chéng zhān,huáng méi féi dàn liǔ sān mián。
蝉嘒嘒,蝶翩翩。chán huì huì,dié piān piān。
笋翻箨,荷贴钱。sǔn fān tuò,hé tiē qián。
归去故园行乐处,几阵南风入舜弦。guī qù gù yuán xíng lè chù,jǐ zhèn nán fēng rù shùn xián。
西风至兮鸿雁来,万物萧条景物猜。xī fēng zhì xī hóng yàn lái,wàn wù xiāo tiáo jǐng wù cāi。
虫声切,猿啸哀。chóng shēng qiè,yuán xiào āi。
梧桐败,菊花开。wú tóng bài,jú huā kāi。
归去故园行乐处,清风明月好安排。guī qù gù yuán xíng lè chù,qīng fēng míng yuè hǎo ān pái。
霜风凛凛雪花飞,村落无人猿夜啼。shuāng fēng lǐn lǐn xuě huā fēi,cūn luò wú rén yuán yè tí。
泉酒冽,溪鱼肥。quán jiǔ liè,xī yú féi。
燃兽炭,拨蹲鸱。rán shòu tàn,bō dūn chī。
归去故园行乐处,竹外梅花三两枝。guī qù gù yuán xíng lè chù,zhú wài méi huā sān liǎng zhī。
红日三竿渔父去,云迷四野牧童归。hóng rì sān gān yú fù qù,yún mí sì yě mù tóng guī。
朝暮之情何已矣,四时之景已如斯。cháo mù zhī qíng hé yǐ yǐ,sì shí zhī jǐng yǐ rú sī。
已矣乎曷之,予知归去兮。yǐ yǐ hū hé zhī,yǔ zhī guī qù xī。
松菊候门而南山耸媚,花鸟欣迎而北岭喧呼。sōng jú hòu mén ér nán shān sǒng mèi,huā niǎo xīn yíng ér běi lǐng xuān hū。
悔知非之既晚,乐成赋以归欤。huǐ zhī fēi zhī jì wǎn,lè chéng fù yǐ guī yú。
陈普

陈普

宋福州宁德人,字尚德,居石堂山,因号石堂,又号惧斋。从韩翼甫游。宋亡,三辟本省教授,不起。开门授徒,四方及门者岁数百人。受聘主云庄书院,又留讲鳌峰、饶广,在德兴初庵书院尤久。晚居莆中十八年,造就益众。其学以真知实践,求无愧于古圣贤而后已。有《周易解》、《尚书补微》、《四书句解钤键》、《字义》等。 陈普的作品>>

猜您喜欢

孟子觳觫牛

陈普

堂上一言何自发,分明太极本真存。táng shàng yī yán hé zì fā,fēn míng tài jí běn zhēn cún。
因知忍性元皆善,利欲遮迷只自昏。yīn zhī rěn xìng yuán jiē shàn,lì yù zhē mí zhǐ zì hūn。

孟子仁者无敌

陈普

仁人所在人心萃,鱼爵丛渊固自归。rén rén suǒ zài rén xīn cuì,yú jué cóng yuān gù zì guī。
天命到头还不外,东征西怨岂容违。tiān mìng dào tóu hái bù wài,dōng zhēng xī yuàn qǐ róng wéi。

孟子今乐古乐

陈普

韶濩无声郑卫淫,纪纲条理杳难寻。sháo huò wú shēng zhèng wèi yín,jì gāng tiáo lǐ yǎo nán xún。
虽然古乐非今乐,又与民同无古今。suī rán gǔ lè fēi jīn lè,yòu yǔ mín tóng wú gǔ jīn。

孟子大勇

陈普

大勇非由血气充,性情义命本来公。dà yǒng fēi yóu xuè qì chōng,xìng qíng yì mìng běn lái gōng。
至刚至直纯天道,逆理其间何所容。zhì gāng zhì zhí chún tiān dào,nì lǐ qí jiān hé suǒ róng。

孟子王政

陈普

分地因天各有宜,财成辅相只当为。fēn dì yīn tiān gè yǒu yí,cái chéng fǔ xiāng zhǐ dāng wèi。
相忘禄产沾濡重,皞皞浑浑自不知。xiāng wàng lù chǎn zhān rú zhòng,hào hào hún hún zì bù zhī。

孟子不遇鲁侯

陈普

齐梁旧事惯常陈,道运湮微且莫伸。qí liáng jiù shì guàn cháng chén,dào yùn yān wēi qiě mò shēn。
便使臧仓无阻间,鲁侯未是有为人。biàn shǐ zāng cāng wú zǔ jiān,lǔ hóu wèi shì yǒu wèi rén。

孟子不动心

陈普

见道分明了不疑,气常无暴志常持。jiàn dào fēn míng le bù yí,qì cháng wú bào zhì cháng chí。
确乎理气为标准,变故艰危岂足移。què hū lǐ qì wèi biāo zhǔn,biàn gù jiān wēi qǐ zú yí。

孟子知言

陈普

识见超然地位高,人言情伪察秋毫。shí jiàn chāo rán dì wèi gāo,rén yán qíng wěi chá qiū háo。
一些疾病生心腹,明鉴当台不可逃。yī xiē jí bìng shēng xīn fù,míng jiàn dāng tái bù kě táo。

孟子养气

陈普

养气元来甚可为,只须身与理相随。yǎng qì yuán lái shén kě wèi,zhǐ xū shēn yǔ lǐ xiāng suí。
待今自反俱无歉,直是工夫效验时。dài jīn zì fǎn jù wú qiàn,zhí shì gōng fū xiào yàn shí。

孟子浩然

陈普

至刚至大莫能言,宇宙天人总一般。zhì gāng zhì dà mò néng yán,yǔ zhòu tiān rén zǒng yī bān。
须是意诚心正日,本来体段始堪观。xū shì yì chéng xīn zhèng rì,běn lái tǐ duàn shǐ kān guān。

孟子具体而微

陈普

道体本来无限量,其间细大竞差殊。dào tǐ běn lái wú xiàn liàng,qí jiān xì dà jìng chà shū。
只争思勉些微累,意必之心未绝无。zhǐ zhēng sī miǎn xiē wēi lèi,yì bì zhī xīn wèi jué wú。

孟子王霸

陈普

德诚已有奚容力,假伪非由力莫为。dé chéng yǐ yǒu xī róng lì,jiǎ wěi fēi yóu lì mò wèi。
若使桓文居万里,不知功效竟何施。ruò shǐ huán wén jū wàn lǐ,bù zhī gōng xiào jìng hé shī。

孟子乍见入井

陈普

乍见无从那处生,非思非勉出天真。zhà jiàn wú cóng nà chù shēng,fēi sī fēi miǎn chū tiān zhēn。
苟无物欲相攻夺,人性如何有不仁。gǒu wú wù yù xiāng gōng duó,rén xìng rú hé yǒu bù rén。

孟子天爵

陈普

利名物外奚必用,至贵无亏备自身。lì míng wù wài xī bì yòng,zhì guì wú kuī bèi zì shēn。
舍己从人徒取贱,到头还自丧其真。shě jǐ cóng rén tú qǔ jiàn,dào tóu hái zì sàng qí zhēn。

孟子子路喜闻过

陈普

讳疾之人每忌医,夫谁有过喜人规。huì jí zhī rén měi jì yī,fū shuí yǒu guò xǐ rén guī。
仲由勇义能如此,令闻无穷百世师。zhòng yóu yǒng yì néng rú cǐ,lìng wén wú qióng bǎi shì shī。