古诗词

赠吴主一

揭傒斯

国朝分隶谁最长,赵虞姚萧范与杨。guó cháo fēn lì shuí zuì zhǎng,zhào yú yáo xiāo fàn yǔ yáng。
赵公温温蔡中郎,虞公格格由钟梁。zhào gōng wēn wēn cài zhōng láng,yú gōng gé gé yóu zhōng liáng。
姚萧二公撼中邦,岂以笔法窥汉唐。yáo xiāo èr gōng hàn zhōng bāng,qǐ yǐ bǐ fǎ kuī hàn táng。
萧守高尚姚文章,范公清遒不敢当。xiāo shǒu gāo shàng yáo wén zhāng,fàn gōng qīng qiú bù gǎn dāng。
纵横石经兀老苍,杨侯起家自洛阳。zòng héng shí jīng wù lǎo cāng,yáng hóu qǐ jiā zì luò yáng。
华山之碑早擅场,旁出捷入无留藏。huá shān zhī bēi zǎo shàn chǎng,páng chū jié rù wú liú cáng。
曹南吴氏俊且良,古意飒飒浮匡箱。cáo nán wú shì jùn qiě liáng,gǔ yì sà sà fú kuāng xiāng。
商盘周鼎俨作行,刓圭削锐伏景光。shāng pán zhōu dǐng yǎn zuò xíng,wán guī xuē ruì fú jǐng guāng。
宜伸而缩圆使方,外若椎鲁中坚强。yí shēn ér suō yuán shǐ fāng,wài ruò chuí lǔ zhōng jiān qiáng。
趋新骛巧纷披猖,欲辨辄止心孔伤。qū xīn wù qiǎo fēn pī chāng,yù biàn zhé zhǐ xīn kǒng shāng。
金陵皇象剑戟张,中山夏丞鼎独扛。jīn líng huáng xiàng jiàn jǐ zhāng,zhōng shān xià chéng dǐng dú káng。
二碑分法古所臧,隶多分少须精详。èr bēi fēn fǎ gǔ suǒ zāng,lì duō fēn shǎo xū jīng xiáng。
君方妙年进莫量,更入二篆君无双。jūn fāng miào nián jìn mò liàng,gèng rù èr zhuàn jūn wú shuāng。
近者吾甥有陈冈,昔师杨氏今颉颃,见之为道安毋忘。jìn zhě wú shēng yǒu chén gāng,xī shī yáng shì jīn jié háng,jiàn zhī wèi dào ān wú wàng。
揭傒斯

揭傒斯

揭傒斯(1274~1344)元代著名文学家、书法家、史学家。字曼硕,号贞文,龙兴富州(今江西丰城杜市镇大屋场)人。家贫力学,大德年间出游湘汉。延佑初年由布衣荐授翰林国史院编修官,迁应奉翰林文字,前后三入翰林,官奎章阁授经郎、迁翰林待制,拜集贤学士,翰林侍讲学士阶中奉大夫,封豫章郡公,修辽、金、宋三史,为总裁官。《辽史》成,得寒疾卒于史馆,谥文安,著有《文安集》,为文简洁严整,为诗清婉丽密。善楷书、行、草,朝廷典册,多出其手。与虞集、杨载、范梈同为“元诗四大家”之一,又与虞集、柳贯、黄溍并称“儒林四杰。” 揭傒斯的作品>>

猜您喜欢

秋雁

揭傒斯

寒向江南暖,饥向江南饱。hán xiàng jiāng nán nuǎn,jī xiàng jiāng nán bǎo。
莫道江南恶,须道江南好。mò dào jiāng nán è,xū dào jiāng nán hǎo。

题鼯鼠食瓜图

揭傒斯

种瓜中园,予亦勤止。zhǒng guā zhōng yuán,yǔ yì qín zhǐ。
瓜长而实,汝则残止。guā zhǎng ér shí,rǔ zé cán zhǐ。
虽则残止,予敢汝仇。suī zé cán zhǐ,yǔ gǎn rǔ chóu。
天实汝生,予将何仇。tiān shí rǔ shēng,yǔ jiāng hé chóu。
汝食之甘,既肆既闲。rǔ shí zhī gān,jì sì jì xián。
实之食矣,无伤予根。shí zhī shí yǐ,wú shāng yǔ gēn。
根存而微,惟予之穷。gēn cún ér wēi,wéi yǔ zhī qióng。
根盛而实,惟乃之功。gēn shèng ér shí,wéi nǎi zhī gōng。

孔林图诗

揭傒斯

峨峨尼山,蔽于鲁邦。é é ní shān,bì yú lǔ bāng。
笃生圣人,维民之纲。dǔ shēng shèng rén,wéi mín zhī gāng。
尼山之下,有洙有泗。ní shān zhī xià,yǒu zhū yǒu sì。
有蔚孔林,在泗之涘。yǒu wèi kǒng lín,zài sì zhī sì。
维彼圣人,教之诱之。wéi bǐ shèng rén,jiào zhī yòu zhī。
凡厥有民,则而效之。fán jué yǒu mín,zé ér xiào zhī。
维彼圣人,覆之载之。wéi bǐ shèng rén,fù zhī zài zhī。
凡厥有民,敬而爱之。fán jué yǒu mín,jìng ér ài zhī。
既诵其言,亦被其服。jì sòng qí yán,yì bèi qí fú。
孰秣其马?shú mò qí mǎ?
于林之侧。yú lín zhī cè。
既诵其言,亦履其武。jì sòng qí yán,yì lǚ qí wǔ。
孰秣其马?shú mò qí mǎ?
于林之下。yú lín zhī xià。
六辔既同,周侯之东。liù pèi jì tóng,zhōu hóu zhī dōng。
荐之侑之,圣人之宫。jiàn zhī yòu zhī,shèng rén zhī gōng。
其音洋洋,其趋跄跄。qí yīn yáng yáng,qí qū qiāng qiāng。
其临皇皇,圣人允臧。qí lín huáng huáng,shèng rén yǔn zāng。
商氏图之,式昭其敬。shāng shì tú zhī,shì zhāo qí jìng。
载瞻载思,罔不由圣。zài zhān zài sī,wǎng bù yóu shèng。

我我亭诗

揭傒斯

我游于袁,于龙之干。wǒ yóu yú yuán,yú lóng zhī gàn。
有辟闲闲,有环言言。yǒu pì xián xián,yǒu huán yán yán。
有构桓桓,维集之安。yǒu gòu huán huán,wéi jí zhī ān。
我居我处,我笑我语。wǒ jū wǒ chù,wǒ xiào wǒ yǔ。
有翼其所,而敢予侮。yǒu yì qí suǒ,ér gǎn yǔ wǔ。
我植孔嘉,我构孔华。wǒ zhí kǒng jiā,wǒ gòu kǒng huá。
曾莫之迎,而莫我多。céng mò zhī yíng,ér mò wǒ duō。
彼驰者子,亦孔劳矣。bǐ chí zhě zi,yì kǒng láo yǐ。
既我觏矣,亦莫我逑矣。jì wǒ gòu yǐ,yì mò wǒ qiú yǐ。
嗟殷氏之老,犹弗桓是友。jiē yīn shì zhī lǎo,yóu fú huán shì yǒu。
我不我友,将谁归咎。wǒ bù wǒ yǒu,jiāng shuí guī jiù。
温温其和,浏浏其清。wēn wēn qí hé,liú liú qí qīng。
蔼蔼其芳,焕焕其明。ǎi ǎi qí fāng,huàn huàn qí míng。
嗟维古之人,尚或予听。jiē wéi gǔ zhī rén,shàng huò yǔ tīng。

过何得之先生故居三首

揭傒斯

可怜古井门外,依旧钟楼屋西。kě lián gǔ jǐng mén wài,yī jiù zhōng lóu wū xī。
何处高吟痛饮,黄华翠竹都迷。hé chù gāo yín tòng yǐn,huáng huá cuì zhú dōu mí。

过何得之先生故居三首

揭傒斯

轧轧机声日暮,依依杨柳春柔。yà yà jī shēng rì mù,yī yī yáng liǔ chūn róu。
膝下中郎小女,曾听唱我《高邮》。xī xià zhōng láng xiǎo nǚ,céng tīng chàng wǒ gāo yóu。

过何得之先生故居三首

揭傒斯

头上乌纱分赠,箧中缟楮相酬。tóu shàng wū shā fēn zèng,qiè zhōng gǎo chǔ xiāng chóu。
不道别时长别,谁知愁是真愁。bù dào bié shí zhǎng bié,shuí zhī chóu shì zhēn chóu。

梦武昌

揭傒斯

黄鹤楼前鹦鹉洲,梦中浑似昔时游。huáng hè lóu qián yīng wǔ zhōu,mèng zhōng hún shì xī shí yóu。
苍山斜入三湘路,落日平铺七泽流。cāng shān xié rù sān xiāng lù,luò rì píng pù qī zé liú。
鼓角沉雄遥动地,帆樯高下乱维舟。gǔ jiǎo chén xióng yáo dòng dì,fān qiáng gāo xià luàn wéi zhōu。
故人虽在多分散,独向南池看白鸥。gù rén suī zài duō fēn sàn,dú xiàng nán chí kàn bái ōu。
113«2345678