古诗词

杂曲歌辞杨柳枝

薛能

众木犹寒独早青,御沟桥畔曲江亭。zhòng mù yóu hán dú zǎo qīng,yù gōu qiáo pàn qū jiāng tíng。
陶家旧日应如此,一院春条绿绕厅。táo jiā jiù rì yīng rú cǐ,yī yuàn chūn tiáo lǜ rào tīng。

薛能

薛能(817?-880?)晚唐著名诗人。《郡斋读书志》、《唐诗纪事》、《唐诗品汇》、《唐才子传》均载:“能,字太拙,汾州人(今山西汾阳一带)。”仕宦显达,官至工部尚书。时人称其“诗古赋纵横,令人畏后生”。唐人交游之风盛行。薛能一生仕宦他乡,游历众多地方,诗多寄送赠答、游历登临之作。晚唐一些著名诗人多与有诗与其唱和。 薛能的作品>>

猜您喜欢

中秋旅舍

薛能

云卷庭虚月逗空,一方秋草尽鸣虫。yún juǎn tíng xū yuè dòu kōng,yī fāng qiū cǎo jǐn míng chóng。
是时兄弟正南北,黄叶满阶来去风。shì shí xiōng dì zhèng nán běi,huáng yè mǎn jiē lái qù fēng。

符亭二首

薛能

符亭之地雅离群,万古悬泉一旦新。fú tíng zhī dì yǎ lí qún,wàn gǔ xuán quán yī dàn xīn。
若念农桑也如此,县人应得似行人。ruò niàn nóng sāng yě rú cǐ,xiàn rén yīng dé shì xíng rén。

符亭二首

薛能

山如巫峡烟云好,路似嘉祥水木清。shān rú wū xiá yān yún hǎo,lù shì jiā xiáng shuǐ mù qīng。
大抵游人总应爱,就中难说是诗情。dà dǐ yóu rén zǒng yīng ài,jiù zhōng nán shuō shì shī qíng。

秋夜听任郎中琴

薛能

十指宫商膝上秋,七条丝动雨修修。shí zhǐ gōng shāng xī shàng qiū,qī tiáo sī dòng yǔ xiū xiū。
空堂半夜孤灯冷,弹著乡心欲白头。kōng táng bàn yè gū dēng lěng,dàn zhù xiāng xīn yù bái tóu。

子夜

薛能

嫖姚家宴敌吴王,子夜歌声满画堂。piáo yáo jiā yàn dí wú wáng,zi yè gē shēng mǎn huà táng。
此日相逢眉翠尽,女真行李乞斋粮。cǐ rì xiāng féng méi cuì jǐn,nǚ zhēn xíng lǐ qǐ zhāi liáng。

雁和韦侍御

薛能

肃肃雍雍义有馀,九天鸾凤莫相疏。sù sù yōng yōng yì yǒu yú,jiǔ tiān luán fèng mò xiāng shū。
唯应静向山窗过,激发英雄夜读书。wéi yīng jìng xiàng shān chuāng guò,jī fā yīng xióng yè dú shū。

和府帅相公

薛能

竹映高墙似傍山,邹阳归后令威还。zhú yìng gāo qiáng shì bàng shān,zōu yáng guī hòu lìng wēi hái。
君看将相才多少,两首诗成七步间。jūn kàn jiāng xiāng cái duō shǎo,liǎng shǒu shī chéng qī bù jiān。

又和留山鸡

薛能

五色文胜百鸟王,相思兼绝寄芸香。wǔ sè wén shèng bǎi niǎo wáng,xiāng sī jiān jué jì yún xiāng。
由来不是池中物,鸡树归时即取将。yóu lái bù shì chí zhōng wù,jī shù guī shí jí qǔ jiāng。

舟中酬杨中丞春早见寄

薛能

锦楼春望忆丹楹,更遇高情说早莺。jǐn lóu chūn wàng yì dān yíng,gèng yù gāo qíng shuō zǎo yīng。
江上境寒吟不得,湿风梅雨满船轻。jiāng shàng jìng hán yín bù dé,shī fēng méi yǔ mǎn chuán qīng。

寒食日题

薛能

美人寒食事春风,折尽青青赏尽红。měi rén hán shí shì chūn fēng,zhé jǐn qīng qīng shǎng jǐn hóng。
夜半无灯还有睡,秋千悬在月明中。yè bàn wú dēng hái yǒu shuì,qiū qiān xuán zài yuè míng zhōng。

杏花

薛能

活色生香第一流,手中移得近青楼。huó sè shēng xiāng dì yī liú,shǒu zhōng yí dé jìn qīng lóu。
谁知艳性终相负,乱向春风笑不休。shuí zhī yàn xìng zhōng xiāng fù,luàn xiàng chūn fēng xiào bù xiū。

黄蜀葵

薛能

娇黄新嫩欲题诗,尽日含毫有所思。jiāo huáng xīn nèn yù tí shī,jǐn rì hán háo yǒu suǒ sī。
记得玉人初病起,道家妆束厌禳时。jì dé yù rén chū bìng qǐ,dào jiā zhuāng shù yàn ráng shí。

春咏

薛能

春来还似去年时,手把花枝唱竹枝。chūn lái hái shì qù nián shí,shǒu bǎ huā zhī chàng zhú zhī。
狂瘦未曾餐有味,不缘中酒却缘诗。kuáng shòu wèi céng cān yǒu wèi,bù yuán zhōng jiǔ què yuán shī。

赠欢娘

薛能

一束龙吟细竹枝,青娥擎在手中吹。yī shù lóng yín xì zhú zhī,qīng é qíng zài shǒu zhōng chuī。
当时纵使双成在,不得如伊是小时。dāng shí zòng shǐ shuāng chéng zài,bù dé rú yī shì xiǎo shí。

戏瞻相

薛能

失意蹉跎到旧游,见吹杨柳便遮羞。shī yì cuō tuó dào jiù yóu,jiàn chuī yáng liǔ biàn zhē xiū。
瞻相赵女休相拽,不及人前诈摆头。zhān xiāng zhào nǚ xiū xiāng zhuāi,bù jí rén qián zhà bǎi tóu。