古诗词

大树歌为冯渊如赋

杨维桢

东柯溪头三大树,水深土厚崖石牢。dōng kē xī tóu sān dà shù,shuǐ shēn tǔ hòu yá shí láo。
一株石茶粲冬花,红若火镜镕冰涛。yī zhū shí chá càn dōng huā,hóng ruò huǒ jìng róng bīng tāo。
两株老桧挺霜干,青如连弁翘双鳌。liǎng zhū lǎo guì tǐng shuāng gàn,qīng rú lián biàn qiào shuāng áo。
不知人间富贵楦青紫,草亡木卒纷如毛。bù zhī rén jiān fù guì xuàn qīng zǐ,cǎo wáng mù zú fēn rú máo。
汉家根株历千岁,当时大将夸人豪。hàn jiā gēn zhū lì qiān suì,dāng shí dà jiāng kuā rén háo。
只今子孙仗大义,昧始尚薄巾车劳。zhǐ jīn zi sūn zhàng dà yì,mèi shǐ shàng báo jīn chē láo。
三槐风云庆有待,二荆汤火死已逃。sān huái fēng yún qìng yǒu dài,èr jīng tāng huǒ sǐ yǐ táo。
金鸦倒立海底景,白凤夜燄风中膏。jīn yā dào lì hǎi dǐ jǐng,bái fèng yè yàn fēng zhōng gāo。
蟠柯骨露黑石虎,奇干手接苍山猱。pán kē gǔ lù hēi shí hǔ,qí gàn shǒu jiē cāng shān náo。
恶氛西起白日翳,恍惚大将排旌旄。è fēn xī qǐ bái rì yì,huǎng hū dà jiāng pái jīng máo。
东柯东柯济时具,岂无兵家文武韬。dōng kē dōng kē jì shí jù,qǐ wú bīng jiā wén wǔ tāo。
摩挲大树日酣卧,不肯即伪从鞬櫜。mó sā dà shù rì hān wò,bù kěn jí wěi cóng jiān gāo。
始知后皇受命乞独正,神明扶植冰霜操。shǐ zhī hòu huáng shòu mìng qǐ dú zhèng,shén míng fú zhí bīng shuāng cāo。
我来饮我中山醪,脱巾挂树三花高。wǒ lái yǐn wǒ zhōng shān láo,tuō jīn guà shù sān huā gāo。
大槐太守梦楚国,大梅美人临汉皋。dà huái tài shǒu mèng chǔ guó,dà méi měi rén lín hàn gāo。
大槲老雄侍我酒,长筝亦即金丝槽。dà hú lǎo xióng shì wǒ jiǔ,zhǎng zhēng yì jí jīn sī cáo。
醉歌写入嘉树传,窃比《橘颂》骚人骚。zuì gē xiě rù jiā shù chuán,qiè bǐ jú sòng sāo rén sāo。
杨维桢

杨维桢

杨维桢(1296—1370)元末明初著名诗人、文学家、书画家和戏曲家。字廉夫,号铁崖、铁笛道人,又号铁心道人、铁冠道人、铁龙道人、梅花道人等,晚年自号老铁、抱遗老人、东维子,会稽(浙江诸暨)枫桥全堂人。与陆居仁、钱惟善合称为“元末三高士”。杨维祯的诗,最富特色的是他的古乐府诗,既婉丽动人,又雄迈自然,史称“铁崖体”,极为历代文人所推崇。有称其为“一代诗宗”、“标新领异”的,也有誉其“以横绝一世之才,乘其弊而力矫之”的,当代学者杨镰更称其为“元末江南诗坛泰斗”。有《东维子文集》、《铁崖先生古乐府》行世。 杨维桢的作品>>

猜您喜欢

览古四十二首

杨维桢

郭黁精术数,知晋必亡秦。guō nún jīng shù shù,zhī jìn bì wáng qín。
逃秦远归晋,追兵杀亡臣。táo qín yuǎn guī jìn,zhuī bīng shā wáng chén。
洛阳牛背叟,读书孝其亲。luò yáng niú bèi sǒu,dú shū xiào qí qīn。
凉州未经破,先归忽如神。liáng zhōu wèi jīng pò,xiān guī hū rú shén。
术人不灵已,哲士固全身。shù rén bù líng yǐ,zhé shì gù quán shēn。

览古四十二首

杨维桢

骚雅去已久,宫体争哇淫。sāo yǎ qù yǐ jiǔ,gōng tǐ zhēng wa yín。
洛阳风一变,枳性随人心。luò yáng fēng yī biàn,zhǐ xìng suí rén xīn。
乡关思萧瑟,作赋哀江南。xiāng guān sī xiāo sè,zuò fù āi jiāng nán。
调入金钗臂,亡国有馀音。diào rù jīn chāi bì,wáng guó yǒu yú yīn。

览古四十二首

杨维桢

尝疑王孝子,素履朴且庄。cháng yí wáng xiào zi,sù lǚ pǔ qiě zhuāng。
门生服县役,径行想不扬。mén shēng fú xiàn yì,jìng xíng xiǎng bù yáng。
孝子躬馌具,磬折在道傍。xiào zi gōng yè jù,qìng zhé zài dào bàng。
门生役已脱,诡道由此行。mén shēng yì yǐ tuō,guǐ dào yóu cǐ xíng。

览古四十二首

杨维桢

郑州跛男子,识者惟客师。zhèng zhōu bǒ nán zi,shí zhě wéi kè shī。
深沈有客量,不为同列知。shēn shěn yǒu kè liàng,bù wèi tóng liè zhī。
唾而戒其弟,俯世一何卑。tuò ér jiè qí dì,fǔ shì yī hé bēi。
君看白水涧,沫额宣驽资。jūn kàn bái shuǐ jiàn,mò é xuān nú zī。

览古四十二首

杨维桢

世疑狄文惠,不知娄师德。shì yí dí wén huì,bù zhī lóu shī dé。
娄公吾不贤,此意人未识。lóu gōng wú bù xián,cǐ yì rén wèi shí。
古来嫌忌间,吾道忧比迹。gǔ lái xián jì jiān,wú dào yōu bǐ jì。

览古四十二首

杨维桢

开元刘神童,名字瑞一时。kāi yuán liú shén tóng,míng zì ruì yī shí。
文学不济世,鞭算竞刀锥。wén xué bù jì shì,biān suàn jìng dāo zhuī。
招权啖士口,使不得有訾。zhāo quán dàn shì kǒu,shǐ bù dé yǒu zī。
任数不任道,兴利固如斯。rèn shù bù rèn dào,xīng lì gù rú sī。

览古四十二首

杨维桢

小儿贺季真,弃官亦弃宅。xiǎo ér hè jì zhēn,qì guān yì qì zhái。
远谒王道者,去问术黄白。yuǎn yè wáng dào zhě,qù wèn shù huáng bái。
何物袖中藏,去道万里隔。hé wù xiù zhōng cáng,qù dào wàn lǐ gé。

览古四十二首

杨维桢

严家儿,八岁杀父姬,严家父称奇。yán jiā ér,bā suì shā fù jī,yán jiā fù chēng qí。
养成虎豺恶,腐儒弄虎髭。yǎng chéng hǔ chái è,fǔ rú nòng hǔ zī。
嗟吁豺虎天早毙,七十慈亲免官婢。jiē xū chái hǔ tiān zǎo bì,qī shí cí qīn miǎn guān bì。

览古四十二首

杨维桢

姚家有裨将,腰佩双青萍。yáo jiā yǒu bì jiāng,yāo pèi shuāng qīng píng。
青萍夜脱匣,忽杀程务盈。qīng píng yè tuō xiá,hū shā chéng wù yíng。
为书报杀状,伏剑随自刑。wèi shū bào shā zhuàng,fú jiàn suí zì xíng。
吁嗟古义士,岂复数荆卿。xū jiē gǔ yì shì,qǐ fù shù jīng qīng。

览古四十二首

杨维桢

厚施而薄望,郭解愧朱家。hòu shī ér báo wàng,guō jiě kuì zhū jiā。
大唐郭氏子,手剑寒奸邪。dà táng guō shì zi,shǒu jiàn hán jiān xié。
赙金四十万,主名不知夸。fù jīn sì shí wàn,zhǔ míng bù zhī kuā。
结客豪侠场,此客实无加。jié kè háo xiá chǎng,cǐ kè shí wú jiā。

览古四十二首

杨维桢

昨日满头花,堂上争春妍。zuó rì mǎn tóu huā,táng shàng zhēng chūn yán。
今朝大风起,花落玉津园。jīn cháo dà fēng qǐ,huā luò yù jīn yuán。
旧地易淮陕,取馘谐戎门。jiù dì yì huái shǎn,qǔ guó xié róng mén。
可怜于期首,不谢永州魂。kě lián yú qī shǒu,bù xiè yǒng zhōu hún。

览古四十二首

杨维桢

东人送降款,西人纳降城。dōng rén sòng jiàng kuǎn,xī rén nà jiàng chéng。
长沙李太守,誓死城不盟。zhǎng shā lǐ tài shǒu,shì sǐ chéng bù méng。
高楼一举火,老稚同焦冥。gāo lóu yī jǔ huǒ,lǎo zhì tóng jiāo míng。

览古四十二首

杨维桢

要离爇妻子,大盗空古名。yào lí ruò qī zi,dà dào kōng gǔ míng。
峨峨南文山,光?日月青。é é nán wén shān,guāng rì yuè qīng。
妇义终一醮,臣道无改更。fù yì zhōng yī jiào,chén dào wú gǎi gèng。
宁戴一天死,不载二地生。níng dài yī tiān sǐ,bù zài èr dì shēng。
尚怜广西弟,有愧颜家兄。shàng lián guǎng xī dì,yǒu kuì yán jiā xiōng。

关山月

杨维桢

月出关山顶,将军鼓角悲。yuè chū guān shān dǐng,jiāng jūn gǔ jiǎo bēi。
汉皇今夜宴,影落素娥池。hàn huáng jīn yè yàn,yǐng luò sù é chí。

剑客篇

杨维桢

昨夜征西去,西兵尽倒戈。zuó yè zhēng xī qù,xī bīng jǐn dào gē。
丈夫学剑术,何用效荆轲。zhàng fū xué jiàn shù,hé yòng xiào jīng kē。