古诗词

华山高

杨维桢

思美人兮西华山,我欲往兮如天难。sī měi rén xī xī huá shān,wǒ yù wǎng xī rú tiān nán。
上通帝座二气之呼吸,下冲龙门百折之昆仑源。shàng tōng dì zuò èr qì zhī hū xī,xià chōng lóng mén bǎi zhé zhī kūn lún yuán。
秦关桃林之寒赑屃于其左兮,右抱万顷白玉所产之蓝田。qín guān táo lín zhī hán bì xì yú qí zuǒ xī,yòu bào wàn qǐng bái yù suǒ chǎn zhī lán tián。
金天太白实主宰,井鬼上应精灵躔。jīn tiān tài bái shí zhǔ zǎi,jǐng guǐ shàng yīng jīng líng chán。
巨灵一擘万古不可合,首阳下有根株连。jù líng yī bāi wàn gǔ bù kě hé,shǒu yáng xià yǒu gēn zhū lián。
云台仙掌现真迹,朱衣赤须垂櫜鞬。yún tái xiān zhǎng xiàn zhēn jì,zhū yī chì xū chuí gāo jiān。
明星玉女不许以肉眼见兮,玉盆绿水洒不竭,一匹石马谁来牵。míng xīng yù nǚ bù xǔ yǐ ròu yǎn jiàn xī,yù pén lǜ shuǐ sǎ bù jié,yī pǐ shí mǎ shuí lái qiān。
嗟你华山人不归来兮徒留连,人间尘士那可以久住,白云蹋尔希夷眠。jiē nǐ huá shān rén bù guī lái xī tú liú lián,rén jiān chén shì nà kě yǐ jiǔ zhù,bái yún tà ěr xī yí mián。
天池注脑晞绿发,玉浆渴饮饥餐莲。tiān chí zhù nǎo xī lǜ fā,yù jiāng kě yǐn jī cān lián。
伐毛洗髓不足较,白日一瞑三千年。fá máo xǐ suǐ bù zú jiào,bái rì yī míng sān qiān nián。
觉来招酒姆,骑茅龙,访子先。jué lái zhāo jiǔ mǔ,qí máo lóng,fǎng zi xiān。
更呼山东李谪仙,搔首问青天。gèng hū shān dōng lǐ zhé xiān,sāo shǒu wèn qīng tiān。
巨灵接见娲皇前,惊呼一笑轩辕之子弥明癫。jù líng jiē jiàn wā huáng qián,jīng hū yī xiào xuān yuán zhī zi mí míng diān。
杨维桢

杨维桢

杨维桢(1296—1370)元末明初著名诗人、文学家、书画家和戏曲家。字廉夫,号铁崖、铁笛道人,又号铁心道人、铁冠道人、铁龙道人、梅花道人等,晚年自号老铁、抱遗老人、东维子,会稽(浙江诸暨)枫桥全堂人。与陆居仁、钱惟善合称为“元末三高士”。杨维祯的诗,最富特色的是他的古乐府诗,既婉丽动人,又雄迈自然,史称“铁崖体”,极为历代文人所推崇。有称其为“一代诗宗”、“标新领异”的,也有誉其“以横绝一世之才,乘其弊而力矫之”的,当代学者杨镰更称其为“元末江南诗坛泰斗”。有《东维子文集》、《铁崖先生古乐府》行世。 杨维桢的作品>>

猜您喜欢

邯郸道

杨维桢

忽见邯郸道,千秋万岁哀。hū jiàn hán dān dào,qiān qiū wàn suì āi。
君王金不惜,应筑望乡台。jūn wáng jīn bù xī,yīng zhù wàng xiāng tái。

团扇歌

杨维桢

团扇复团扇,秋风不相见。tuán shàn fù tuán shàn,qiū fēng bù xiāng jiàn。
隐显各有时,阳阿舞双燕。yǐn xiǎn gè yǒu shí,yáng ā wǔ shuāng yàn。

白头吟

杨维桢

长夜白头吟,新丝理故琴。zhǎng yè bái tóu yín,xīn sī lǐ gù qín。
莫将一日意,误结百年心。mò jiāng yī rì yì,wù jié bǎi nián xīn。

铜雀曲

杨维桢

帐中歌吹作,玉座翠帘曛。zhàng zhōng gē chuī zuò,yù zuò cuì lián xūn。
西陵迷望眼,日莫起浮云。xī líng mí wàng yǎn,rì mò qǐ fú yún。

绿珠辞

杨维桢

井底生明月,楼头坠宝星。jǐng dǐ shēng míng yuè,lóu tóu zhuì bǎo xīng。
年年金谷草,春入美人青。nián nián jīn gǔ cǎo,chūn rù měi rén qīng。

春情

杨维桢

惜春正是上春时,何处春情可赋诗。xī chūn zhèng shì shàng chūn shí,hé chù chūn qíng kě fù shī。
吴王台下斗芳草,苏小门前歌柳枝。wú wáng tái xià dòu fāng cǎo,sū xiǎo mén qián gē liǔ zhī。

春情

杨维桢

灼灼桃花朱户底,青青梅子粉墙头。zhuó zhuó táo huā zhū hù dǐ,qīng qīng méi zi fěn qiáng tóu。
蹋歌起自春来日,直至春归唱不休。tà gē qǐ zì chūn lái rì,zhí zhì chūn guī chàng bù xiū。

漫成

杨维桢

四十已过五十来,白日一半夜相催。sì shí yǐ guò wǔ shí lái,bái rì yī bàn yè xiāng cuī。
劝君秉烛须秉烛,七十光阴能几回。quàn jūn bǐng zhú xū bǐng zhú,qī shí guāng yīn néng jǐ huí。

漫成

杨维桢

西邻昨夜哭暴卒,东家今日悲免官。xī lín zuó yè kū bào zú,dōng jiā jīn rì bēi miǎn guān。
今日不知来日事,人生可放酒杯乾。jīn rì bù zhī lái rì shì,rén shēng kě fàng jiǔ bēi qián。

漫成

杨维桢

徐家园里野莺啼,张家楼头客燕栖。xú jiā yuán lǐ yě yīng tí,zhāng jiā lóu tóu kè yàn qī。
千金买宅作邮传,何处高垣大字题。qiān jīn mǎi zhái zuò yóu chuán,hé chù gāo yuán dà zì tí。

漫成

杨维桢

铁笛道人已倦游,莫年懒上玉墀头。tiě dí dào rén yǐ juàn yóu,mò nián lǎn shàng yù chí tóu。
只欲浮家苕霅上,小娃子夜唱湖州。zhǐ yù fú jiā sháo zhà shàng,xiǎo wá zi yè chàng hú zhōu。

漫成

杨维桢

小娃家住白蘋洲,只唱舍郎如莫愁。xiǎo wá jiā zhù bái píng zhōu,zhǐ chàng shě láng rú mò chóu。
风波不到鸳鸯浦,承恩曷用沙棠舟。fēng bō bù dào yuān yāng pǔ,chéng ēn hé yòng shā táng zhōu。

春侠杂词

杨维桢

金丸脱手弹鹦鹉,玉鞭嬉笑击珊瑚。jīn wán tuō shǒu dàn yīng wǔ,yù biān xī xiào jī shān hú。
侍儿无赖有如此,知是霍家冯子都。shì ér wú lài yǒu rú cǐ,zhī shì huò jiā féng zi dōu。

春侠杂词

杨维桢

花袍白面呼郎神,当阶夺花不避人。huā páo bái miàn hū láng shén,dāng jiē duó huā bù bì rén。
天马乘龙金络脑,贾家贵婿正娇春。tiān mǎ chéng lóng jīn luò nǎo,jiǎ jiā guì xù zhèng jiāo chūn。

春侠杂词

杨维桢

柘林纵猎金毛鹰,花街行春银面马。zhè lín zòng liè jīn máo yīng,huā jiē xíng chūn yín miàn mǎ。
夜宿倡楼酒未醒,飘风吹落鸳鸯瓦。yè sù chàng lóu jiǔ wèi xǐng,piāo fēng chuī luò yuān yāng wǎ。