古诗词

诉衷情令·和俞秀老鹤词

王安石

练巾藜杖白云间。liàn jīn lí zhàng bái yún jiān。
有兴即跻攀。yǒu xīng jí jī pān。
追思往昔如梦,华毂也曾丹。zhuī sī wǎng xī rú mèng,huá gǔ yě céng dān。
尘自扰,性长闲。chén zì rǎo,xìng zhǎng xián。
更无还。gèng wú hái。
达如周召,穷似丘轲,祗个山山。dá rú zhōu zhào,qióng shì qiū kē,zhī gè shān shān。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

次韵和甫咏雪

王安石

奔走风云四面来,坐看山垄玉崔嵬。bēn zǒu fēng yún sì miàn lái,zuò kàn shān lǒng yù cuī wéi。
平治险秽非无德,润泽焦枯是有才。píng zhì xiǎn huì fēi wú dé,rùn zé jiāo kū shì yǒu cái。
势合便疑包地尽,功成终欲放春回。shì hé biàn yí bāo dì jǐn,gōng chéng zhōng yù fàng chūn huí。
寒乡不念丰年瑞,只忆青天万里开。hán xiāng bù niàn fēng nián ruì,zhǐ yì qīng tiān wàn lǐ kāi。

次韵张氏女弟咏雪

王安石

天上空多地上稀,初寒风力故应微。tiān shàng kōng duō dì shàng xī,chū hán fēng lì gù yīng wēi。
那能镇压黄尘起,强欲侵凌白日飞。nà néng zhèn yā huáng chén qǐ,qiáng yù qīn líng bái rì fēi。
邑犬横来矜意气,窟蟾偷出助光辉。yì quǎn héng lái jīn yì qì,kū chán tōu chū zhù guāng huī。
都城只有袁安惫,我亦年年幸赐衣。dōu chéng zhǐ yǒu yuán ān bèi,wǒ yì nián nián xìng cì yī。

次韵徐仲元咏梅二首

王安石

溪杏山桃欲占新,高梅放蕊尚娇春。xī xìng shān táo yù zhàn xīn,gāo méi fàng ruǐ shàng jiāo chūn。
额黄映日明飞燕,肌粉含风冷太真。é huáng yìng rì míng fēi yàn,jī fěn hán fēng lěng tài zhēn。
玉笛悲凉吹易散,冰纨生涩画难亲。yù dí bēi liáng chuī yì sàn,bīng wán shēng sè huà nán qīn。
争妍喜有君诗在,老我翛然敢效颦。zhēng yán xǐ yǒu jūn shī zài,lǎo wǒ xiāo rán gǎn xiào pín。

次韵徐仲元咏梅二首

王安石

旧挽青条冉冉新,花迟亦度柳前春。jiù wǎn qīng tiáo rǎn rǎn xīn,huā chí yì dù liǔ qián chūn。
肌冰绰约如姑射,肤雪参差是太真。jī bīng chuò yuē rú gū shè,fū xuě cān chà shì tài zhēn。
摇落会应伤岁晚,攀翻剩欲寄情亲。yáo luò huì yīng shāng suì wǎn,pān fān shèng yù jì qíng qīn。
终无驿使传消息,寂寞知谁笑与颦。zhōng wú yì shǐ chuán xiāo xī,jì mò zhī shuí xiào yǔ pín。

诗呈节判陆君

王安石

中郎笔墨妙他年,晚与君游喜象贤。zhōng láng bǐ mò miào tā nián,wǎn yǔ jūn yóu xǐ xiàng xián。
款款故情初未憗,飘飘新句总堪传。kuǎn kuǎn gù qíng chū wèi yìn,piāo piāo xīn jù zǒng kān chuán。
英才但未遭文举,明主宁当弃浩然。yīng cái dàn wèi zāo wén jǔ,míng zhǔ níng dāng qì hào rán。
投赠临分加组丽,小诗能不强雕镌。tóu zèng lín fēn jiā zǔ lì,xiǎo shī néng bù qiáng diāo juān。

留题曲亲盆山

王安石

巧与天成未觉殊,国工施手岂须臾。qiǎo yǔ tiān chéng wèi jué shū,guó gōng shī shǒu qǐ xū yú。
根连沧海蓬莱阔,势压黄河砥柱孤。gēn lián cāng hǎi péng lái kuò,shì yā huáng hé dǐ zhù gū。
坐上烟岚生紫翠,影中楼阁见青朱。zuò shàng yān lán shēng zǐ cuì,yǐng zhōng lóu gé jiàn qīng zhū。
为山观水皆良喻,谁向君家识所趋。wèi shān guān shuǐ jiē liáng yù,shuí xiàng jūn jiā shí suǒ qū。

不到太初兄所居遂已十年以诗攀寄

王安石

一水衣巾剪翠绡,九峰环佩刻青瑶。yī shuǐ yī jīn jiǎn cuì xiāo,jiǔ fēng huán pèi kè qīng yáo。
生才故有山川气,卜筑兼无市井嚣。shēng cái gù yǒu shān chuān qì,bo zhù jiān wú shì jǐng xiāo。
三叶素风门阀在,十年陈迹履綦销。sān yè sù fēng mén fá zài,shí nián chén jì lǚ qí xiāo。
归荣早晚重携手,莫负幽人久见招。guī róng zǎo wǎn zhòng xié shǒu,mò fù yōu rén jiǔ jiàn zhāo。

雨过偶书

王安石

霈然甘泽洗尘寰,南亩东郊共慰颜。pèi rán gān zé xǐ chén huán,nán mǔ dōng jiāo gòng wèi yán。
地望岁功还物外,天将生意与人间。dì wàng suì gōng hái wù wài,tiān jiāng shēng yì yǔ rén jiān。
霁分星斗风雷静,凉入轩窗枕簟闲。jì fēn xīng dòu fēng léi jìng,liáng rù xuān chuāng zhěn diàn xián。
谁似浮云知进退,才成霖雨便归山。shuí shì fú yún zhī jìn tuì,cái chéng lín yǔ biàn guī shān。

季春上旬苑中即事

王安石

辇路行看斗柄东,帘垂殿阁转春风。niǎn lù xíng kàn dòu bǐng dōng,lián chuí diàn gé zhuǎn chūn fēng。
树林隐翳灯含雾,河汉攲斜月坠空。shù lín yǐn yì dēng hán wù,hé hàn qī xié yuè zhuì kōng。
新蕊漫知红簌簌,旧山常梦直丛丛。xīn ruǐ màn zhī hóng sù sù,jiù shān cháng mèng zhí cóng cóng。
赏心乐事须年少,老去应无日再中。shǎng xīn lè shì xū nián shǎo,lǎo qù yīng wú rì zài zhōng。

上西垣舍人

王安石

共说才高世所珍,诸贤谁敢望光尘。gòng shuō cái gāo shì suǒ zhēn,zhū xián shuí gǎn wàng guāng chén。
讨论润色今为美,学问文章老更醇。tǎo lùn rùn sè jīn wèi měi,xué wèn wén zhāng lǎo gèng chún。
赋拟相如真复似,诗看子建的应亲。fù nǐ xiāng rú zhēn fù shì,shī kàn zi jiàn de yīng qīn。
仍闻悟主言多直,许史家儿往往嗔。réng wén wù zhǔ yán duō zhí,xǔ shǐ jiā ér wǎng wǎng chēn。

退朝

王安石

门外鸣驺送响频,披衣强起赴鸡人。mén wài míng zōu sòng xiǎng pín,pī yī qiáng qǐ fù jī rén。
火城夜暗云藏阙,玉座朝寒雪被宸。huǒ chéng yè àn yún cáng quē,yù zuò cháo hán xuě bèi chén。
邂逅欲成双白鬓,萧条难得两朱轮。xiè hòu yù chéng shuāng bái bìn,xiāo tiáo nán dé liǎng zhū lún。
犹怜退食亲朋在,相与吟哦未厌贫。yóu lián tuì shí qīn péng zài,xiāng yǔ yín ó wèi yàn pín。

与微之同赋梅花得香字三首

王安石

汉宫娇额半涂黄,粉色凌寒透薄妆。hàn gōng jiāo é bàn tú huáng,fěn sè líng hán tòu báo zhuāng。
好借月魂来映烛,恐随春梦去飞扬。hǎo jiè yuè hún lái yìng zhú,kǒng suí chūn mèng qù fēi yáng。
风亭把盏酬孤艳,雪径回舆认暗香。fēng tíng bǎ zhǎn chóu gū yàn,xuě jìng huí yú rèn àn xiāng。
不为调羹应结子,直须留此占年芳。bù wèi diào gēng yīng jié zi,zhí xū liú cǐ zhàn nián fāng。

与微之同赋梅花得香字三首

王安石

结子非贪鼎鼐尝,偶先红杏占年芳。jié zi fēi tān dǐng nài cháng,ǒu xiān hóng xìng zhàn nián fāng。
从教腊雪埋藏得,却怕春风漏泄香。cóng jiào là xuě mái cáng dé,què pà chūn fēng lòu xiè xiāng。
不御铅华知国色,祇裁云缕想仙装。bù yù qiān huá zhī guó sè,qí cái yún lǚ xiǎng xiān zhuāng。
少陵为尔牵诗兴,可是无心赋海棠。shǎo líng wèi ěr qiān shī xīng,kě shì wú xīn fù hǎi táng。

与微之同赋梅花得香字三首

王安石

浅浅池塘短短墙,年年为尔惜流芳。qiǎn qiǎn chí táng duǎn duǎn qiáng,nián nián wèi ěr xī liú fāng。
向人自有无言意,倾国天教抵死香。xiàng rén zì yǒu wú yán yì,qīng guó tiān jiào dǐ sǐ xiāng。
须袅黄金危欲堕,蒂团红蜡巧能装。xū niǎo huáng jīn wēi yù duò,dì tuán hóng là qiǎo néng zhuāng。
婵娟一种如冰雪,依倚春风笑野棠。chán juān yī zhǒng rú bīng xuě,yī yǐ chūn fēng xiào yě táng。

和晚菊

王安石

不得黄花九日吹,空看野叶翠葳蕤。bù dé huáng huā jiǔ rì chuī,kōng kàn yě yè cuì wēi ruí。
渊明酩酊知何处,子美萧条向此时。yuān míng mǐng dīng zhī hé chù,zi měi xiāo tiáo xiàng cǐ shí。
委翳似甘终草莽,栽培空欲傍藩篱。wěi yì shì gān zhōng cǎo mǎng,zāi péi kōng yù bàng fān lí。
可怜蜂蝶飘零后,始有闲人把一枝。kě lián fēng dié piāo líng hòu,shǐ yǒu xián rén bǎ yī zhī。