古诗词

忆江南·归依三宝赞

王安石

归依众,梵行四威仪。guī yī zhòng,fàn xíng sì wēi yí。
愿我遍游诸佛土。yuàn wǒ biàn yóu zhū fú tǔ。
十方贤圣不相离。shí fāng xián shèng bù xiāng lí。
永灭世间痴。yǒng miè shì jiān chī。
王安石

王安石

王安石(1021年12月18日-1086年5月21日),字介甫,号半山,谥文,封荆国公。世人又称王荆公。汉族,北宋抚州临川人(今江西省抚州市临川区邓家巷人),中国北宋著名政治家、思想家、文学家、改革家,唐宋八大家之一。欧阳修称赞王安石:“翰林风月三千首,吏部文章二百年。老去自怜心尚在,后来谁与子争先。”传世文集有《王临川集》、《临川集拾遗》等。其诗文各体兼擅,词虽不多,但亦擅长,且有名作《桂枝香》等。而王荆公最得世人哄传之诗句莫过于《泊船瓜洲》中的“春风又绿江南岸,明月何时照我还。” 王安石的作品>>

猜您喜欢

送直讲吴殿丞宰巩县

王安石

青嵩碧洛曾游地,墨绶铜章忽在身。qīng sōng bì luò céng yóu dì,mò shòu tóng zhāng hū zài shēn。
拥马尚多畿甸雪,随衣无复禁城尘。yōng mǎ shàng duō jī diān xuě,suí yī wú fù jìn chéng chén。
古来学问须行己,此去风流定慰人。gǔ lái xué wèn xū xíng jǐ,cǐ qù fēng liú dìng wèi rén。
更忆少陵诗上语,知君不负巩梅春。gèng yì shǎo líng shī shàng yǔ,zhī jūn bù fù gǒng méi chūn。

送真州吴处厚使君

王安石

江上斋船驻彩桡,鸣笳应满绿杨桥。jiāng shàng zhāi chuán zhù cǎi ráo,míng jiā yīng mǎn lǜ yáng qiáo。
久为汉吏知文法,当使淮人服教条。jiǔ wèi hàn lì zhī wén fǎ,dāng shǐ huái rén fú jiào tiáo。
拱木延陵瞻故国,丛祠瓜步认前朝。gǒng mù yán líng zhān gù guó,cóng cí guā bù rèn qián cháo。
登临莫负山川好,终欲东归听楚谣。dēng lín mò fù shān chuān hǎo,zhōng yù dōng guī tīng chǔ yáo。

送李质夫之陕府

王安石

平世求才漫至公,悠悠羁旅士多穷。píng shì qiú cái màn zhì gōng,yōu yōu jī lǚ shì duō qióng。
十年见子尚短褐,千里随人今北风。shí nián jiàn zi shàng duǎn hè,qiān lǐ suí rén jīn běi fēng。
户外屦贫虚自满,樽中酒贱亦常空。hù wài jù pín xū zì mǎn,zūn zhōng jiǔ jiàn yì cháng kōng。
共嫌欲老无机械,心事还能与我同。gòng xián yù lǎo wú jī xiè,xīn shì hái néng yǔ wǒ tóng。

题仪真致政孙学士归来亭

王安石

彭泽陶潜归去来,素风千岁出尘埃。péng zé táo qián guī qù lái,sù fēng qiān suì chū chén āi。
明时俊老心无累,故里高门子有才。míng shí jùn lǎo xīn wú lèi,gù lǐ gāo mén zi yǒu cái。
更作园林负城郭,常留花月映池台。gèng zuò yuán lín fù chéng guō,cháng liú huā yuè yìng chí tái。
却寻五柳先生传,柴水区区但可哀。què xún wǔ liǔ xiān shēng chuán,chái shuǐ qū qū dàn kě āi。

次韵吴季野题岳上人澄心亭

王安石

高亭五月尚寒生,回首尘沙自郁蒸。gāo tíng wǔ yuè shàng hán shēng,huí shǒu chén shā zì yù zhēng。
砌水乱流穿石底,槛云高出蔽山层。qì shuǐ luàn liú chuān shí dǐ,kǎn yún gāo chū bì shān céng。
跻攀欲绝人间世,缔构知从物外僧。jī pān yù jué rén jiān shì,dì gòu zhī cóng wù wài sēng。
肠胃坐来清似洗,神奇未怪佛图澄。cháng wèi zuò lái qīng shì xǐ,shén qí wèi guài fú tú chéng。

送彦珍

王安石

挟策穷乡满鬓丝,陂田荒尽岂尝窥。xié cè qióng xiāng mǎn bìn sī,bēi tián huāng jǐn qǐ cháng kuī。
未应谷口终身隐,正合菑川举国推。wèi yīng gǔ kǒu zhōng shēn yǐn,zhèng hé zāi chuān jǔ guó tuī。
握手百忧空往事,还家一笑即芳时。wò shǒu bǎi yōu kōng wǎng shì,hái jiā yī xiào jí fāng shí。
柘冈定有辛夷发,亦见东风使我知。zhè gāng dìng yǒu xīn yí fā,yì jiàn dōng fēng shǐ wǒ zhī。

寄张先郎中

王安石

留连山水住多时,年比冯唐未觉衰。liú lián shān shuǐ zhù duō shí,nián bǐ féng táng wèi jué shuāi。
篝火尚能书细字,邮筒还肯寄新诗。gōu huǒ shàng néng shū xì zì,yóu tǒng hái kěn jì xīn shī。
胡床月下知谁对,蛮榼花前想自随。hú chuáng yuè xià zhī shuí duì,mán kē huā qián xiǎng zì suí。
投老主恩聊欲报,每瞻高躅恨归迟。tóu lǎo zhǔ ēn liáo yù bào,měi zhān gāo zhú hèn guī chí。

汜水寄和甫

王安石

虎牢关下水逶迤,想汝飘然过此时。hǔ láo guān xià shuǐ wēi yí,xiǎng rǔ piāo rán guò cǐ shí。
洒血祇添波浪起,脱身难借羽翰追。sǎ xuè qí tiān bō làng qǐ,tuō shēn nán jiè yǔ hàn zhuī。
留连厚禄非朝隐,乖隔残年更土思。liú lián hòu lù fēi cháo yǐn,guāi gé cán nián gèng tǔ sī。
已卜冶城三亩地,寄声知我有归期。yǐ bo yě chéng sān mǔ dì,jì shēng zhī wǒ yǒu guī qī。

寄黄吉甫

王安石

朱颜去似朔风惊,白发多于野草生。zhū yán qù shì shuò fēng jīng,bái fā duō yú yě cǎo shēng。
挟策读书空有得,求田问舍转无成。xié cè dú shū kōng yǒu dé,qiú tián wèn shě zhuǎn wú chéng。
解鞍乌石冈边坐,携手辛夷树下行。jiě ān wū shí gāng biān zuò,xié shǒu xīn yí shù xià xíng。
今日追思真乐事,黄尘深处走鸡鸣。jīn rì zhuī sī zhēn lè shì,huáng chén shēn chù zǒu jī míng。

次韵平甫村墅春日

王安石

昨日青青尚未齐,忽看春色满高低。zuó rì qīng qīng shàng wèi qí,hū kàn chūn sè mǎn gāo dī。
陂梅弄影争先舞,叶鸟藏身自在啼。bēi méi nòng yǐng zhēng xiān wǔ,yè niǎo cáng shēn zì zài tí。
樵蹻踏云归旧径,渔蓑背雨向前溪。qiáo juē tà yún guī jiù jìng,yú suō bèi yǔ xiàng qián xī。
似知我欲逃轩冕,谈笑相过各有携。shì zhī wǒ yù táo xuān miǎn,tán xiào xiāng guò gè yǒu xié。

即席次韵微之泛舟

王安石

画舸幽寻北果园,应将陈迹问桑门。huà gě yōu xún běi guǒ yuán,yīng jiāng chén jì wèn sāng mén。
地随墙墅行多曲,天著冈峦望易昏。dì suí qiáng shù xíng duō qū,tiān zhù gāng luán wàng yì hūn。
故国时平空有木,荒城人少半为村。gù guó shí píng kōng yǒu mù,huāng chéng rén shǎo bàn wèi cūn。
悠悠兴废皆如此,赖付乾愁酒一樽。yōu yōu xīng fèi jiē rú cǐ,lài fù qián chóu jiǔ yī zūn。

示长安君

王安石

少年离别意非轻,老去相逢亦怆情。shǎo nián lí bié yì fēi qīng,lǎo qù xiāng féng yì chuàng qíng。
草草杯盘供笑语,昏昏灯火话平生。cǎo cǎo bēi pán gōng xiào yǔ,hūn hūn dēng huǒ huà píng shēng。
自怜湖海三年隔,又作尘沙万里行。zì lián hú hǎi sān nián gé,yòu zuò chén shā wàn lǐ xíng。
欲问后期何日是,寄书应见雁南征。yù wèn hòu qī hé rì shì,jì shū yīng jiàn yàn nán zhēng。

和平甫招道光法师

王安石

鍊师投老演真乘,像劫空王爪与肱。liàn shī tóu lǎo yǎn zhēn chéng,xiàng jié kōng wáng zhǎo yǔ gōng。
于总持门通一路,以光明藏续千灯。yú zǒng chí mén tōng yī lù,yǐ guāng míng cáng xù qiān dēng。
从容发口酬摩诘,邂逅持心契慧能。cóng róng fā kǒu chóu mó jí,xiè hòu chí xīn qì huì néng。
新句得公还有赖,古人诗字耻无僧。xīn jù dé gōng hái yǒu lài,gǔ rén shī zì chǐ wú sēng。

和祖仁晚过集禧观

王安石

妍暖聊随马首东,春衫犹未著方空。yán nuǎn liáo suí mǎ shǒu dōng,chūn shān yóu wèi zhù fāng kōng。
烟霞送色归瑶水,山木分香绕阆风。yān xiá sòng sè guī yáo shuǐ,shān mù fēn xiāng rào láng fēng。
壮发已输尘外绿,衰颜漫到酒边红。zhuàng fā yǐ shū chén wài lǜ,shuāi yán màn dào jiǔ biān hóng。
日斜归去人间世,却记前游似梦中。rì xié guī qù rén jiān shì,què jì qián yóu shì mèng zhōng。

王安石

江西一节铸黄金,最慰章滨父老心。jiāng xī yī jié zhù huáng jīn,zuì wèi zhāng bīn fù lǎo xīn。
长孺向来真强予,次公今不异重临。zhǎng rú xiàng lái zhēn qiáng yǔ,cì gōng jīn bù yì zhòng lín。
馀风尚有欢谣在,陈迹非无胜事寻。yú fēng shàng yǒu huān yáo zài,chén jì fēi wú shèng shì xún。
豫想新诗能寄我,十年华省故情深。yù xiǎng xīn shī néng jì wǒ,shí nián huá shěng gù qíng shēn。