古诗词

示长儿存心

方回

我家歙山下,不满五顷田。wǒ jiā shè shān xià,bù mǎn wǔ qǐng tián。
捐弃已过半,岂不为子钱。juān qì yǐ guò bàn,qǐ bù wèi zi qián。
兵甲跨江海,喧豗逾十年。bīng jiǎ kuà jiāng hǎi,xuān huī yú shí nián。
零落殆万卷,荒凉馀数椽。líng luò dài wàn juǎn,huāng liáng yú shù chuán。
借使尽售之,事亦关诸天。jiè shǐ jǐn shòu zhī,shì yì guān zhū tiān。
平生鄙货殖,黄金散如烟。píng shēng bǐ huò zhí,huáng jīn sàn rú yān。
孰知两鬓雪,枯肠几不饘。shú zhī liǎng bìn xuě,kū cháng jǐ bù zhān。
无忧恐难老,故遣百虑煎。wú yōu kǒng nán lǎo,gù qiǎn bǎi lǜ jiān。
乐者未必寿,死返在我先。lè zhě wèi bì shòu,sǐ fǎn zài wǒ xiān。
属有客语我,法当营冢阡。shǔ yǒu kè yǔ wǒ,fǎ dāng yíng zhǒng qiān。
儿曹勿过计,葬穴自有缘。ér cáo wù guò jì,zàng xué zì yǒu yuán。
只鸡可以祭,故絮亦足缠。zhǐ jī kě yǐ jì,gù xù yì zú chán。
但戒效俚俗,佛事徒喧阗。dàn jiè xiào lǐ sú,fú shì tú xuān tián。
文公有家礼,夙已书诸篇。wén gōng yǒu jiā lǐ,sù yǐ shū zhū piān。
父贫至累子,能不心恻然。fù pín zhì lèi zi,néng bù xīn cè rán。
揣量内无愧,视世差独贤。chuāi liàng nèi wú kuì,shì shì chà dú xián。
囊中了无物,积稿诗三千。náng zhōng le wú wù,jī gǎo shī sān qiān。
讵敢望放翁,至有万首传。jù gǎn wàng fàng wēng,zhì yǒu wàn shǒu chuán。
严陵所寓屋,稍已割东偏。yán líng suǒ yù wū,shāo yǐ gē dōng piān。
邻翁觅菜地,更当乞西壖。lín wēng mì cài dì,gèng dāng qǐ xī ruán。
今我欲裹粮,一泛涛江船。jīn wǒ yù guǒ liáng,yī fàn tāo jiāng chuán。
永谢麟阁梦,宁垂鼋鼎涎。yǒng xiè lín gé mèng,níng chuí yuán dǐng xián。
故人傥相济,匪伊归棹旋。gù rén tǎng xiāng jì,fěi yī guī zhào xuán。
紫阳政自佳,携汝追群仙。zǐ yáng zhèng zì jiā,xié rǔ zhuī qún xiān。

方回

元朝诗人、诗论家。方回节操无可言者,为世所讥,然善论诗文,论诗主江西派,为江西诗派殿军(参见《中国文学史·第三卷·第六编·元代文学》)。字万里。徽州歙县(今属安徽)人。南宋理宗时登第,初以《梅花百咏》向权臣贾似道献媚,后见似道势败,又上似道十可斩之疏,得任严州(今浙江建德)知府。元兵将至,他高唱死守封疆之论,及元兵至,又望风迎降,得任建德路总管,不久罢官,即徜徉于杭州、歙县一带,晚年在杭州以卖文为生,以至老死。
方回罢官后,致力于诗,选唐、宋近体诗,加以评论,取名《瀛奎律髓》,共49卷。 方回的作品>>

猜您喜欢

七十翁吟七言十绝

方回

周家八百年天下,文武焉知有赧王。zhōu jiā bā bǎi nián tiān xià,wén wǔ yān zhī yǒu nǎn wáng。
老寿彭公亦馀骨,始知生死是兴亡。lǎo shòu péng gōng yì yú gǔ,shǐ zhī shēng sǐ shì xīng wáng。

七十翁吟七言十绝

方回

少陵诗诧古来希,老病馀生曷不归。shǎo líng shī chà gǔ lái xī,lǎo bìng yú shēng hé bù guī。
不信神仙不信佛,死时惟裹破深衣。bù xìn shén xiān bù xìn fú,sǐ shí wéi guǒ pò shēn yī。

题画马

方回

刍秣丰肥十二闲,笔追韩干此图间。chú mò fēng féi shí èr xián,bǐ zhuī hán gàn cǐ tú jiān。
谁描驴瘦更诗瘦,首与双肩共一山。shuí miáo lǘ shòu gèng shī shòu,shǒu yǔ shuāng jiān gòng yī shān。

题宣和黄头画

方回

石绿藤黄间麝煤,半枯瘦筱羽毰毸。shí lǜ téng huáng jiān shè méi,bàn kū shòu xiǎo yǔ péi sāi。
一时艮岳天颜笑,乞与宣和印押来。yī shí gěn yuè tiān yán xiào,qǐ yǔ xuān hé yìn yā lái。

读陶集爱其致意于菊者八因作八首一曰秋菊盈园而持醪靡由

方回

陶公爱菊满园秋,甚欲持醪竟靡由。táo gōng ài jú mǎn yuán qiū,shén yù chí láo jìng mí yóu。
世事重华那复尔,无钱更觉少陵愁。shì shì zhòng huá nà fù ěr,wú qián gèng jué shǎo líng chóu。

读陶集爱其致意于菊者八因作八首一曰秋菊盈园而持醪靡由

方回

金英足可换君骨,绿醑宁当腐我肠。jīn yīng zú kě huàn jūn gǔ,lǜ xǔ níng dāng fǔ wǒ cháng。
空服九华无九酝,帝乡何似醉为乡。kōng fú jiǔ huá wú jiǔ yùn,dì xiāng hé shì zuì wèi xiāng。

读陶集爱其致意于菊者八因作八首一曰秋菊盈园而持醪靡由

方回

自性不随黄落去,始能为尔制颓龄。zì xìng bù suí huáng luò qù,shǐ néng wèi ěr zhì tuí líng。
涪翁具眼曾拈出,我为重吟换鬼听。fú wēng jù yǎn céng niān chū,wǒ wèi zhòng yín huàn guǐ tīng。

读陶集爱其致意于菊者八因作八首一曰秋菊盈园而持醪靡由

方回

杯空无酒非瓶耻,耻在虚罍敢怨嗟。bēi kōng wú jiǔ fēi píng chǐ,chǐ zài xū léi gǎn yuàn jiē。
想见此翁不憔悴,天寒犹自有荣花。xiǎng jiàn cǐ wēng bù qiáo cuì,tiān hán yóu zì yǒu róng huā。

读陶集爱其致意于菊者八因作八首一曰秋菊盈园而持醪靡由

方回

人间红叶去无踪,膏沐谁为百草容。rén jiān hóng yè qù wú zōng,gāo mù shuí wèi bǎi cǎo róng。
霜杰同时谥贞秀,抗衡惟许老蟠龙。shuāng jié tóng shí shì zhēn xiù,kàng héng wéi xǔ lǎo pán lóng。

读陶集爱其致意于菊者八因作八首一曰秋菊盈园而持醪靡由

方回

采采东篱迹易寻,悠然见处孰知心。cǎi cǎi dōng lí jì yì xún,yōu rán jiàn chù shú zhī xīn。
也曾目送飞鸿否,谁不能挥叔夜琴。yě céng mù sòng fēi hóng fǒu,shuí bù néng huī shū yè qín。

读陶集爱其致意于菊者八因作八首一曰秋菊盈园而持醪靡由

方回

饮酒成诗二十篇,诗成多在菊花边。yǐn jiǔ chéng shī èr shí piān,shī chéng duō zài jú huā biān。
秋英掇取枝头露,想见朝朝起卯前。qiū yīng duō qǔ zhī tóu lù,xiǎng jiàn cháo cháo qǐ mǎo qián。

读陶集爱其致意于菊者八因作八首一曰秋菊盈园而持醪靡由

方回

种松今世见松老,种菊常年见菊开。zhǒng sōng jīn shì jiàn sōng lǎo,zhǒng jú cháng nián jiàn jú kāi。
十一月霜花欲槁,巾车岂可更迟回。shí yī yuè shuāng huā yù gǎo,jīn chē qǐ kě gèng chí huí。

久过重阳菊英粲然即事十首

方回

早伴茱萸插帽纱,尚堪荐酒更堪茶。zǎo bàn zhū yú chā mào shā,shàng kān jiàn jiǔ gèng kān chá。
花边行立花边坐,不是闲花是菊花。huā biān xíng lì huā biān zuò,bù shì xián huā shì jú huā。

久过重阳菊英粲然即事十首

方回

种就株株攒万蕊,摘多干干茁三桠。zhǒng jiù zhū zhū zǎn wàn ruǐ,zhāi duō gàn gàn zhuó sān yā。
此诗两句烦君听,不是闲花是菊花。cǐ shī liǎng jù fán jūn tīng,bù shì xián huā shì jú huā。

久过重阳菊英粲然即事十首

方回

倏过重阳几一月,菊花更觉有精神。shū guò zhòng yáng jǐ yī yuè,jú huā gèng jué yǒu jīng shén。
必重阳日始赏菊,此是人间最俗人。bì zhòng yáng rì shǐ shǎng jú,cǐ shì rén jiān zuì sú rén。