古诗词

老马行

方回

十年何啻骑千马,望风此马甘为下。shí nián hé chì qí qiān mǎ,wàng fēng cǐ mǎ gān wèi xià。
老夫与尔共艰难,定非苟且相逢者。lǎo fū yǔ ěr gòng jiān nán,dìng fēi gǒu qiě xiāng féng zhě。
忆昔专城鬓欲霜,宇宙茫茫成战场。yì xī zhuān chéng bìn yù shuāng,yǔ zhòu máng máng chéng zhàn chǎng。
指呼壮士斩群贼,蹀躞溅血沾靴裳。zhǐ hū zhuàng shì zhǎn qún zéi,dié xiè jiàn xuè zhān xuē shang。
厩中始与驽骀列,夜夜向风嘶晓月。jiù zhōng shǐ yǔ nú dài liè,yè yè xiàng fēng sī xiǎo yuè。
咆哮跳踯不受鞍,独我乘之心妥帖。páo xiāo tiào zhí bù shòu ān,dú wǒ chéng zhī xīn tuǒ tiē。
韩干曹霸画图同,耳小胸开蹄踣铁。hán gàn cáo bà huà tú tóng,ěr xiǎo xiōng kāi tí bó tiě。
吴堤朝望海门潮,蓟门暮踏燕山雪。wú dī cháo wàng hǎi mén cháo,jì mén mù tà yàn shān xuě。
黄云衰草出长城,碧眼虬髯逢者惊。huáng yún shuāi cǎo chū zhǎng chéng,bì yǎn qiú rán féng zhě jīng。
百人走驿落喘汗,力追不及犹缓行。bǎi rén zǒu yì luò chuǎn hàn,lì zhuī bù jí yóu huǎn xíng。
痛饮烂醉仍宵征,了无倾侧肩舆平。tòng yǐn làn zuì réng xiāo zhēng,le wú qīng cè jiān yú píng。
发雕齿钝两衰暮,重到江南如隔生。fā diāo chǐ dùn liǎng shuāi mù,zhòng dào jiāng nán rú gé shēng。
我闲解官甘寂寞,尔病良医频灌烙。wǒ xián jiě guān gān jì mò,ěr bìng liáng yī pín guàn lào。
去年西湖往探梅,雅称是翁俱矍铄。qù nián xī hú wǎng tàn méi,yǎ chēng shì wēng jù jué shuò。
陌上谁家年少郎,千金美妾规紫光。mò shàng shuí jiā nián shǎo láng,qiān jīn měi qiè guī zǐ guāng。
谨营刍豆尚努力,永伴残年田子方。jǐn yíng chú dòu shàng nǔ lì,yǒng bàn cán nián tián zi fāng。

方回

元朝诗人、诗论家。方回节操无可言者,为世所讥,然善论诗文,论诗主江西派,为江西诗派殿军(参见《中国文学史·第三卷·第六编·元代文学》)。字万里。徽州歙县(今属安徽)人。南宋理宗时登第,初以《梅花百咏》向权臣贾似道献媚,后见似道势败,又上似道十可斩之疏,得任严州(今浙江建德)知府。元兵将至,他高唱死守封疆之论,及元兵至,又望风迎降,得任建德路总管,不久罢官,即徜徉于杭州、歙县一带,晚年在杭州以卖文为生,以至老死。
方回罢官后,致力于诗,选唐、宋近体诗,加以评论,取名《瀛奎律髓》,共49卷。 方回的作品>>

猜您喜欢

题王起宗小横披水墨作工密势

方回

秋光一片冷于冰,山寺云深隐几僧。qiū guāng yī piàn lěng yú bīng,shān sì yún shēn yǐn jǐ sēng。
画出江村太平意,渔樵无事岁丰登。huà chū jiāng cūn tài píng yì,yú qiáo wú shì suì fēng dēng。

题王起宗大横披水墨作远淡势

方回

卧龙峰下草庐幽,门外桥横水自流。wò lóng fēng xià cǎo lú yōu,mén wài qiáo héng shuǐ zì liú。
潇洒王郎只数笔,淡云疏树一天秋。xiāo sǎ wáng láng zhǐ shù bǐ,dàn yún shū shù yī tiān qiū。

寄赠介石沈高士

方回

荦确崎岖峭壁间,险过巫峡更潼关。luò què qí qū qiào bì jiān,xiǎn guò wū xiá gèng tóng guān。
石头莫待微相磕,便合收心早早还。shí tóu mò dài wēi xiāng kē,biàn hé shōu xīn zǎo zǎo hái。

寄赠介石沈高士

方回

两边巇险我居中,岂可挨西又捺东。liǎng biān xī xiǎn wǒ jū zhōng,qǐ kě āi xī yòu nà dōng。
冷笑主人忘曲突,泥梁燕燕说春风。lěng xiào zhǔ rén wàng qū tū,ní liáng yàn yàn shuō chūn fēng。

题钱选木芙蓉

方回

东篱相伴殿西风,我识花神品藻公。dōng lí xiāng bàn diàn xī fēng,wǒ shí huā shén pǐn zǎo gōng。
秋老别无第三品,傲霜黄处拒霜红。qiū lǎo bié wú dì sān pǐn,ào shuāng huáng chù jù shuāng hóng。

题达磨渡江画

方回

祖灯传到老卢奴,解道元来一物无。zǔ dēng chuán dào lǎo lú nú,jiě dào yuán lái yī wù wú。
葱岭笑伊携只履,渡江更要一枝芦。cōng lǐng xiào yī xié zhǐ lǚ,dù jiāng gèng yào yī zhī lú。

次韵吴僧魁一山十绝

方回

百结袈裟破唐帽,子为何物我为谁。bǎi jié jiā shā pò táng mào,zi wèi hé wù wǒ wèi shuí。
孰知各有直钩钓,解出珊瑚海底枝。shú zhī gè yǒu zhí gōu diào,jiě chū shān hú hǎi dǐ zhī。

次韵吴僧魁一山十绝

方回

天河泻水洗心君,瞎眼能观聩亦闻。tiān hé xiè shuǐ xǐ xīn jūn,xiā yǎn néng guān kuì yì wén。
不是唐皇迎佛骨,大颠焉得见韩文。bù shì táng huáng yíng fú gǔ,dà diān yān dé jiàn hán wén。

次韵吴僧魁一山十绝

方回

潘江陆海一笑唾,暂借禅衣隐此身。pān jiāng lù hǎi yī xiào tuò,zàn jiè chán yī yǐn cǐ shēn。
坡谷两翁合为一,座间始可著斯人。pō gǔ liǎng wēng hé wèi yī,zuò jiān shǐ kě zhù sī rén。

次韵吴僧魁一山十绝

方回

七十三回生一阳,子年未半升我堂。qī shí sān huí shēng yī yáng,zi nián wèi bàn shēng wǒ táng。
筠溪牧潜即汝是,一系驴橛须耐霜。yún xī mù qián jí rǔ shì,yī xì lǘ jué xū nài shuāng。

次韵吴僧魁一山十绝

方回

筠溪四十三岁夭,师弟与兄传夜衣。yún xī sì shí sān suì yāo,shī dì yǔ xiōng chuán yè yī。
国手棋高更有著,百年政恐疾于飞。guó shǒu qí gāo gèng yǒu zhù,bǎi nián zhèng kǒng jí yú fēi。

次韵吴僧魁一山十绝

方回

己学故学天隐说,多因误剃镜中头。jǐ xué gù xué tiān yǐn shuō,duō yīn wù tì jìng zhōng tóu。
戏拈当日颜良案,两足何堪踏两舟。xì niān dāng rì yán liáng àn,liǎng zú hé kān tà liǎng zhōu。

次韵吴僧魁一山十绝

方回

长安应制住红楼,浪惹玄都紫陌愁。zhǎng ān yīng zhì zhù hóng lóu,làng rě xuán dōu zǐ mò chóu。
天目有山无捷径,落花莫放出溪流。tiān mù yǒu shān wú jié jìng,luò huā mò fàng chū xī liú。

次韵吴僧魁一山十绝

方回

隋朝桧下访仙真,五十年前夜榻身。suí cháo guì xià fǎng xiān zhēn,wǔ shí nián qián yè tà shēn。
至道宫前天目顶,羡公去作卧云人。zhì dào gōng qián tiān mù dǐng,xiàn gōng qù zuò wò yún rén。

次韵吴僧魁一山十绝

方回

东南衲子密如云,何限参寥与惠勤。dōng nán nà zi mì rú yún,hé xiàn cān liáo yǔ huì qín。
泉下欧苏今不作,伽佗祇夜乱纷纷。quán xià ōu sū jīn bù zuò,gā tuó qí yè luàn fēn fēn。