古诗词

题郭熙雪晴松石平远图为张季野作是日同读杜诗

方回

书贵瘦硬少陵语,岂止评书端为诗。shū guì shòu yìng shǎo líng yǔ,qǐ zhǐ píng shū duān wèi shī。
五百年间会此意,画师汾阳老阿熙。wǔ bǎi nián jiān huì cǐ yì,huà shī fén yáng lǎo ā xī。
嵬诗琐画世一轨,肉腴骨弱精神痴。wéi shī suǒ huà shì yī guǐ,ròu yú gǔ ruò jīng shén chī。
明窗共读杜集竟,两幅雪霁叉横披。míng chuāng gòng dú dù jí jìng,liǎng fú xuě jì chā héng pī。
前幅长松何所似,铁干皴涩撑霜皮。qián fú zhǎng sōng hé suǒ shì,tiě gàn cūn sè chēng shuāng pí。
其下怪石卧狻兕,突兀崷崒凝冰嘶。qí xià guài shí wò suān sì,tū wù qiú zú níng bīng sī。
后幅澌远渐迤逦,一往不知其几里。hòu fú sī yuǎn jiàn yí lǐ,yī wǎng bù zhī qí jǐ lǐ。
目力已尽势未尽,平者是沙流者水。mù lì yǐ jǐn shì wèi jǐn,píng zhě shì shā liú zhě shuǐ。
人物如指或如蚁,戴笠骑驴者谁子。rén wù rú zhǐ huò rú yǐ,dài lì qí lǘ zhě shuí zi。
顾此定是觅句翁,羸仆缩首襆冻耳。gù cǐ dìng shì mì jù wēng,léi pū suō shǒu fú dòng ěr。
欲渡未渡溪坂间,啐野寒乌忽惊起。yù dù wèi dù xī bǎn jiān,cuì yě hán wū hū jīng qǐ。
自非布置夺鬼神,焉能挥扫到骨髓。zì fēi bù zhì duó guǐ shén,yān néng huī sǎo dào gǔ suǐ。
郭生此画出自古心胸,亦如工部百世诗中龙。guō shēng cǐ huà chū zì gǔ xīn xiōng,yì rú gōng bù bǎi shì shī zhōng lóng。
清癯劲峭谢妩媚,略无一点沾春风。qīng qú jìn qiào xiè wǔ mèi,lüè wú yī diǎn zhān chūn fēng。
市门丹青纷俗工,为人涂抹杏花红。shì mén dān qīng fēn sú gōng,wèi rén tú mǒ xìng huā hóng。
老夫神交此石与此松,留眼雪天送飞鸿。lǎo fū shén jiāo cǐ shí yǔ cǐ sōng,liú yǎn xuě tiān sòng fēi hóng。

方回

元朝诗人、诗论家。方回节操无可言者,为世所讥,然善论诗文,论诗主江西派,为江西诗派殿军(参见《中国文学史·第三卷·第六编·元代文学》)。字万里。徽州歙县(今属安徽)人。南宋理宗时登第,初以《梅花百咏》向权臣贾似道献媚,后见似道势败,又上似道十可斩之疏,得任严州(今浙江建德)知府。元兵将至,他高唱死守封疆之论,及元兵至,又望风迎降,得任建德路总管,不久罢官,即徜徉于杭州、歙县一带,晚年在杭州以卖文为生,以至老死。
方回罢官后,致力于诗,选唐、宋近体诗,加以评论,取名《瀛奎律髓》,共49卷。 方回的作品>>

猜您喜欢

次韵仇仁近暑中二首

方回

瞬息凉炎代谢频,沉冥自养静中身。shùn xī liáng yán dài xiè pín,chén míng zì yǎng jìng zhōng shēn。
读书快意如抓痒,得句言怀当写真。dú shū kuài yì rú zhuā yǎng,dé jù yán huái dāng xiě zhēn。
幸不与闻当世事,可须常作半途人。xìng bù yǔ wén dāng shì shì,kě xū cháng zuò bàn tú rén。
忽思秦汉干戈际,商岭犹堪避战尘。hū sī qín hàn gàn gē jì,shāng lǐng yóu kān bì zhàn chén。

鲜于伯几举近诗有一官屡厄黄杨闰之句忘其全联因赋呈之

方回

与世相违已背驰,樽前各举近吟诗。yǔ shì xiāng wéi yǐ bèi chí,zūn qián gè jǔ jìn yín shī。
一官屡厄黄杨闰,万卷难充画饼饥。yī guān lǚ è huáng yáng rùn,wàn juǎn nán chōng huà bǐng jī。
浪说炎蒸今可畏,悬知摇落即堪悲。làng shuō yán zhēng jīn kě wèi,xuán zhī yáo luò jí kān bēi。
山潜涧蛰吾当去,自有髯侯奋迅时。shān qián jiàn zhé wú dāng qù,zì yǒu rán hóu fèn xùn shí。

立秋

方回

斗杓忽又指西楼,我独何为此滞留。dòu biāo hū yòu zhǐ xī lóu,wǒ dú hé wèi cǐ zhì liú。
多事心情人转老,荒城风雨夜争秋。duō shì xīn qíng rén zhuǎn lǎo,huāng chéng fēng yǔ yè zhēng qiū。
一蓑屡费渔樵梦,杯酒难湔宇宙愁。yī suō lǚ fèi yú qiáo mèng,bēi jiǔ nán jiān yǔ zhòu chóu。
好趁微凉便归去,豆花篱落荻花洲。hǎo chèn wēi liáng biàn guī qù,dòu huā lí luò dí huā zhōu。

立秋病中再赋

方回

乱蛩号蝉孰赏音,汝吟岂似我能吟。luàn qióng hào chán shú shǎng yīn,rǔ yín qǐ shì wǒ néng yín。
风声雨气凉秋夜,世故时情病客心。fēng shēng yǔ qì liáng qiū yè,shì gù shí qíng bìng kè xīn。
烂醉无求甘老死,菊花有约合山林。làn zuì wú qiú gān lǎo sǐ,jú huā yǒu yuē hé shān lín。
一庵异日归何处,万叠寒云未觉深。yī ān yì rì guī hé chù,wàn dié hán yún wèi jué shēn。

赠胡直内

方回

直内苦吟今贾孟,自然近作欲韦陶。zhí nèi kǔ yín jīn jiǎ mèng,zì rán jìn zuò yù wéi táo。
曩时场屋犹无恙,前辈科名许独高。nǎng shí chǎng wū yóu wú yàng,qián bèi kē míng xǔ dú gāo。
诗句孰能传海内,官衔仅足诧儿曹。shī jù shú néng chuán hǎi nèi,guān xián jǐn zú chà ér cáo。
雁门太守何为者,为道深衣胜紫袍。yàn mén tài shǒu hé wèi zhě,wèi dào shēn yī shèng zǐ páo。

七月二十三日闻城南火午至夜半怀归

方回

月近参旗欲下弦,倚楼半夜独看天。yuè jìn cān qí yù xià xián,yǐ lóu bàn yè dú kàn tiān。
故园入梦将千日,朝服离身已七年。gù yuán rù mèng jiāng qiān rì,cháo fú lí shēn yǐ qī nián。
汹汹火惊何不去,嗷嗷籴贵更堪怜。xiōng xiōng huǒ jīng hé bù qù,áo áo dí guì gèng kān lián。
汉庭使者求民瘼,汲黯应须识后先。hàn tíng shǐ zhě qiú mín mò,jí àn yīng xū shí hòu xiān。

夜思

方回

买菱沽酒意欣然,中辍留为斗籴钱。mǎi líng gū jiǔ yì xīn rán,zhōng chuò liú wèi dòu dí qián。
委巷屐声骈雨后,破窗灯影飐风前。wěi xiàng jī shēng pián yǔ hòu,pò chuāng dēng yǐng zhǎn fēng qián。
在家儿女应饥瘦,久客衣裳尽穴穿。zài jiā ér nǚ yīng jī shòu,jiǔ kè yī shang jǐn xué chuān。
忽忆厄陈如孔圣,感麟犹过从心年。hū yì è chén rú kǒng shèng,gǎn lín yóu guò cóng xīn nián。

旅穷中报生孙名曰守

方回

瘦面皴肌暗自扪,薪殚粲尽复空樽。shòu miàn cūn jī àn zì mén,xīn dān càn jǐn fù kōng zūn。
浪言官至同三品,且喜家生第四孙。làng yán guān zhì tóng sān pǐn,qiě xǐ jiā shēng dì sì sūn。
孰谓将军骓不逝,其如处士菊犹存。shú wèi jiāng jūn zhuī bù shì,qí rú chù shì jú yóu cún。
忍穷守道吾心定,胙土专城莫更论。rěn qióng shǒu dào wú xīn dìng,zuò tǔ zhuān chéng mò gèng lùn。

俗叹

方回

六十馀年老病身,少曾识破世间人。liù shí yú nián lǎo bìng shēn,shǎo céng shí pò shì jiān rén。
俗棋幸胜元无著,市药多夸总不真。sú qí xìng shèng yuán wú zhù,shì yào duō kuā zǒng bù zhēn。
傅粉涂脂何可近,藏机伏阱未须嗔。fù fěn tú zhī hé kě jìn,cáng jī fú jǐng wèi xū chēn。
莲华岳顶看秋月,莫向长安踏市尘。lián huá yuè dǐng kàn qiū yuè,mò xiàng zhǎng ān tà shì chén。

归兴

方回

投老深知万事难,骨骸熬暑又煎寒。tóu lǎo shēn zhī wàn shì nán,gǔ hái áo shǔ yòu jiān hán。
暗量已觉穷无敌,退省犹须强自宽。àn liàng yǐ jué qióng wú dí,tuì shěng yóu xū qiáng zì kuān。
稚子能吟青玉案,异人初付紫金丹。zhì zi néng yín qīng yù àn,yì rén chū fù zǐ jīn dān。
先生归去山中好,剩有闲云许细看。xiān shēng guī qù shān zhōng hǎo,shèng yǒu xián yún xǔ xì kàn。

八月三十日晓晴

方回

高树号风始欲丹,秋晴诗老试凭栏。gāo shù hào fēng shǐ yù dān,qiū qíng shī lǎo shì píng lán。
食贫破砚惊犹在,身瘦寒衣觉渐宽。shí pín pò yàn jīng yóu zài,shēn shòu hán yī jué jiàn kuān。
家里儿孙音问好,客中僮仆使令难。jiā lǐ ér sūn yīn wèn hǎo,kè zhōng tóng pū shǐ lìng nán。
雪前霜后归吾圃,瘦菊疏梅尽耐看。xuě qián shuāng hòu guī wú pǔ,shòu jú shū méi jǐn nài kàn。

独酌有感

方回

破窗枯叶共秋声,寒近贫人共喜晴。pò chuāng kū yè gòng qiū shēng,hán jìn pín rén gòng xǐ qíng。
守道故知终有命,感时焉得便无情。shǒu dào gù zhī zhōng yǒu mìng,gǎn shí yān dé biàn wú qíng。
今年浙右全伤水,何日天涯尽寝兵。jīn nián zhè yòu quán shāng shuǐ,hé rì tiān yá jǐn qǐn bīng。
闻道街头卖黄雀,且须沽酒作南烹。wén dào jiē tóu mài huáng què,qiě xū gū jiǔ zuò nán pēng。

始寒

方回

与客观棋日又晡,佯狂落魄老江湖。yǔ kè guān qí rì yòu bū,yáng kuáng luò pò lǎo jiāng hú。
未妨行事诸儿笑,敢谓知心举世无。wèi fáng xíng shì zhū ér xiào,gǎn wèi zhī xīn jǔ shì wú。
币竭并将空橐售,衾寒兼著破毡铺。bì jié bìng jiāng kōng tuó shòu,qīn hán jiān zhù pò zhān pù。
还家烂醉东篱菊,犹有儿能为我酤。hái jiā làn zuì dōng lí jú,yóu yǒu ér néng wèi wǒ gū。

自释休官之意

方回

七载休官学老农,间关垂死脱兵锋。qī zài xiū guān xué lǎo nóng,jiān guān chuí sǐ tuō bīng fēng。
折腰早觉身难屈,饶舌悬知世不容。zhé yāo zǎo jué shēn nán qū,ráo shé xuán zhī shì bù róng。
已幸栎阳归旧质,可能稷嗣冀新封。yǐ xìng lì yáng guī jiù zhì,kě néng jì sì jì xīn fēng。
时清犹作茹芝老,杜叟斯言我愿从。shí qīng yóu zuò rú zhī lǎo,dù sǒu sī yán wǒ yuàn cóng。

寄题赵高士委顺山房

方回

红尘回首即蓬莱,辛苦龙门枉曝鳃。hóng chén huí shǒu jí péng lái,xīn kǔ lóng mén wǎng pù sāi。
道与时行谁不愿,心为形役自堪哀。dào yǔ shí xíng shuí bù yuàn,xīn wèi xíng yì zì kān āi。
闲观刘项临棋局,笑挹羲农入酒杯。xián guān liú xiàng lín qí jú,xiào yì xī nóng rù jiǔ bēi。
欲乞长年仗青鸟,三危天远肯重来。yù qǐ zhǎng nián zhàng qīng niǎo,sān wēi tiān yuǎn kěn zhòng lái。