古诗词

木绵怨

方回

湖山一笑乾坤破,欺孤弱寡成迁播。hú shān yī xiào qián kūn pò,qī gū ruò guǎ chéng qiān bō。
不念六宫将北行,太师双拥婵娟卧。bù niàn liù gōng jiāng běi xíng,tài shī shuāng yōng chán juān wò。
甬东香艳到漳南,争看并蒂芙蓉过。yǒng dōng xiāng yàn dào zhāng nán,zhēng kàn bìng dì fú róng guò。
天兵及颈幸全尸,想见骈肩泪珠堕。tiān bīng jí jǐng xìng quán shī,xiǎng jiàn pián jiān lèi zhū duò。
木绵花下痛犹新,已向谁家踏舞茵。mù mián huā xià tòng yóu xīn,yǐ xiàng shuí jiā tà wǔ yīn。
长头未及死肉冷,折齿遽专妆面春。zhǎng tóu wèi jí sǐ ròu lěng,zhé chǐ jù zhuān zhuāng miàn chūn。
赤城战场夜避火,万里又随燕塞尘。chì chéng zhàn chǎng yè bì huǒ,wàn lǐ yòu suí yàn sāi chén。
肉食酪浆更苟活,不惭金谷坠楼人。ròu shí lào jiāng gèng gǒu huó,bù cán jīn gǔ zhuì lóu rén。
万户郎君遄卒死,却自金台还故里。wàn hù láng jūn chuán zú sǐ,què zì jīn tái hái gù lǐ。
嗟尔薄命两佳人,三为人妾亦可已。jiē ěr báo mìng liǎng jiā rén,sān wèi rén qiè yì kě yǐ。
巧画蛾眉拙针线,空自纤纤长十指。qiǎo huà é méi zhuō zhēn xiàn,kōng zì xiān xiān zhǎng shí zhǐ。
后堂执乐换小名,更事少年贵公子。hòu táng zhí lè huàn xiǎo míng,gèng shì shǎo nián guì gōng zi。
忆昔军中入相时,潜搜密逻渔妖姬。yì xī jūn zhōng rù xiāng shí,qián sōu mì luó yú yāo jī。
民间妻女凛不保,何啻如花三五枝。mín jiān qī nǚ lǐn bù bǎo,hé chì rú huā sān wǔ zhī。
曲江近前少陵恐,今日总孕他人儿。qū jiāng jìn qián shǎo líng kǒng,jīn rì zǒng yùn tā rén ér。
贱获淫婢何所知,但为权臣深惜之。jiàn huò yín bì hé suǒ zhī,dàn wèi quán chén shēn xī zhī。

方回

元朝诗人、诗论家。方回节操无可言者,为世所讥,然善论诗文,论诗主江西派,为江西诗派殿军(参见《中国文学史·第三卷·第六编·元代文学》)。字万里。徽州歙县(今属安徽)人。南宋理宗时登第,初以《梅花百咏》向权臣贾似道献媚,后见似道势败,又上似道十可斩之疏,得任严州(今浙江建德)知府。元兵将至,他高唱死守封疆之论,及元兵至,又望风迎降,得任建德路总管,不久罢官,即徜徉于杭州、歙县一带,晚年在杭州以卖文为生,以至老死。
方回罢官后,致力于诗,选唐、宋近体诗,加以评论,取名《瀛奎律髓》,共49卷。 方回的作品>>

猜您喜欢

谢张师道广文见过二首

方回

爽气横空阔,清谈绝辈流。shuǎng qì héng kōng kuò,qīng tán jué bèi liú。
嘶骢能枉顾,漫刺肯轻投。sī cōng néng wǎng gù,màn cì kěn qīng tóu。
敢谓官无冷,其如学更优。gǎn wèi guān wú lěng,qí rú xué gèng yōu。
荣途未须捷,恐隔旧交游。róng tú wèi xū jié,kǒng gé jiù jiāo yóu。

唐閤门

方回

除布何飘骤,偾亡足败伤。chú bù hé piāo zhòu,fèn wáng zú bài shāng。
宁歌紫芝曲,自老白云乡。níng gē zǐ zhī qū,zì lǎo bái yún xiāng。
兵息潢池弄,书全屋壁藏。bīng xī huáng chí nòng,shū quán wū bì cáng。
铭碑端不愧,今代蔡中郎。míng bēi duān bù kuì,jīn dài cài zhōng láng。

唐閤门

方回

儿子与门生,东篱忆送迎。ér zi yǔ mén shēng,dōng lí yì sòng yíng。
吾虽愧光禄,独幸识渊明。wú suī kuì guāng lù,dú xìng shí yuān míng。
爱酒终成疾,工诗早得名。ài jiǔ zhōng chéng jí,gōng shī zǎo dé míng。
晁家鸡肋集,已足继新城。cháo jiā jī lē jí,yǐ zú jì xīn chéng。

唐閤门

方回

异日烟霄梦,终身水竹居。yì rì yān xiāo mèng,zhōng shēn shuǐ zhú jū。
早交天下士,尽读世间书。zǎo jiāo tiān xià shì,jǐn dú shì jiān shū。
汉祚金刀末,江流玉树馀。hàn zuò jīn dāo mò,jiāng liú yù shù yú。
兴亡较功罪,元不涉樵渔。xīng wáng jiào gōng zuì,yuán bù shè qiáo yú。

湖上晚归

方回

此身闲一日,足使百忧忘。cǐ shēn xián yī rì,zú shǐ bǎi yōu wàng。
城外天能大,山中地许凉。chéng wài tiān néng dà,shān zhōng dì xǔ liáng。
喧呼经妓舫,寂静忆僧房。xuān hū jīng jì fǎng,jì jìng yì sēng fáng。
薄暮归穷巷,谁家正绝粮。báo mù guī qióng xiàng,shuí jiā zhèng jué liáng。

望湖

方回

涌金楼下路,小艇尚堪呼。yǒng jīn lóu xià lù,xiǎo tǐng shàng kān hū。
衰疾吾如此,湖山了不殊。shuāi jí wú rú cǐ,hú shān le bù shū。
兴亡忽今昔,红绿自莲蒲。xīng wáng hū jīn xī,hóng lǜ zì lián pú。
近说迁渔户,穷鳞气稍苏。jìn shuō qiān yú hù,qióng lín qì shāo sū。

读旅闷诗再赋

方回

身心喜自如,贲趾出无车。shēn xīn xǐ zì rú,bēn zhǐ chū wú chē。
官职休停后,田园废荡馀。guān zhí xiū tíng hòu,tián yuán fèi dàng yú。
宁从若敖馁,不奉子公书。níng cóng ruò áo něi,bù fèng zi gōng shū。
折槛今烟草,朱云气未舒。zhé kǎn jīn yān cǎo,zhū yún qì wèi shū。

暑退

方回

逆旅朝难夕,更生暑忽凉。nì lǚ cháo nán xī,gèng shēng shǔ hū liáng。
自能捐嗜欲,足可看奔忙。zì néng juān shì yù,zú kě kàn bēn máng。
即恐来鸿雁,翻成畏雪霜。jí kǒng lái hóng yàn,fān chéng wèi xuě shuāng。
去年几人健,同与嗅秋香。qù nián jǐ rén jiàn,tóng yǔ xiù qiū xiāng。

市行

方回

徒步无车马,颓然一秃翁。tú bù wú chē mǎ,tuí rán yī tū wēng。
早班朝士底,还杂市人中。zǎo bān cháo shì dǐ,hái zá shì rén zhōng。
所向都非旧,焉能独不穷。suǒ xiàng dōu fēi jiù,yān néng dú bù qióng。
否臧元自在,芳秽未俱空。fǒu zāng yuán zì zài,fāng huì wèi jù kōng。

喜刘伯宣尚书至五首

方回

闻说尚书至,欢声沸道傍。wén shuō shàng shū zhì,huān shēng fèi dào bàng。
饥民应复饱,暑气顿成凉。jī mín yīng fù bǎo,shǔ qì dùn chéng liáng。
此老今能几,吾徒尚有望。cǐ lǎo jīn néng jǐ,wú tú shàng yǒu wàng。
略容对谈麈,小缓理归航。lüè róng duì tán zhǔ,xiǎo huǎn lǐ guī háng。

喜刘伯宣尚书至五首

方回

湖滨文字饮,一别五年馀。hú bīn wén zì yǐn,yī bié wǔ nián yú。
未死须重见,将诗屡当书。wèi sǐ xū zhòng jiàn,jiāng shī lǚ dāng shū。
事元无可说,意自不能疏。shì yuán wú kě shuō,yì zì bù néng shū。
近日知来信,顽躯百病除。jìn rì zhī lái xìn,wán qū bǎi bìng chú。

喜刘伯宣尚书至五首

方回

所至无颦蹙,当今亦鲜哉。suǒ zhì wú pín cù,dāng jīn yì xiān zāi。
名誉非易致,悦服有从来。míng yù fēi yì zhì,yuè fú yǒu cóng lái。
汉令更泉币,吴侬告水灾。hàn lìng gèng quán bì,wú nóng gào shuǐ zāi。
忽闻自天下,何策可春回。hū wén zì tiān xià,hé cè kě chūn huí。

喜刘伯宣尚书至五首

方回

湖海襟期落,山林骨相寒。hú hǎi jīn qī luò,shān lín gǔ xiāng hán。
自惭知道晚,未觉忍穷难。zì cán zhī dào wǎn,wèi jué rěn qióng nán。
缺米临炊籴,逢花就担看。quē mǐ lín chuī dí,féng huā jiù dān kàn。
尚能中酒圣,肯讳作诗酸。shàng néng zhōng jiǔ shèng,kěn huì zuò shī suān。

喜刘伯宣尚书至五首

方回

于世已无求,公来特少留。yú shì yǐ wú qiú,gōng lái tè shǎo liú。
相期一会面,动隔几年秋。xiāng qī yī huì miàn,dòng gé jǐ nián qiū。
鼎贵曾何乐,常饥亦不忧。dǐng guì céng hé lè,cháng jī yì bù yōu。
端能专凤沼,未必胜渔舟。duān néng zhuān fèng zhǎo,wèi bì shèng yú zhōu。

自勉

方回

有路今平坦,无心复怪奇。yǒu lù jīn píng tǎn,wú xīn fù guài qí。
尽尝艰苦后,始到老成时。jǐn cháng jiān kǔ hòu,shǐ dào lǎo chéng shí。
细读惊前误,精思决旧疑。xì dú jīng qián wù,jīng sī jué jiù yí。
端能吾事了,可用此曹知。duān néng wú shì le,kě yòng cǐ cáo zhī。