古诗词

听孙鍊师琴

方回

名画元不出画工,善书决不属书史。míng huà yuán bù chū huà gōng,shàn shū jué bù shǔ shū shǐ。
子春伯牙非伶官,古能琴者必君子。zi chūn bó yá fēi líng guān,gǔ néng qín zhě bì jūn zi。
枕流漱石今孙郎,电眸冰齿霜髯张。zhěn liú shù shí jīn sūn láng,diàn móu bīng chǐ shuāng rán zhāng。
洒扫书室焚古香,信手为吾调宫商。sǎ sǎo shū shì fén gǔ xiāng,xìn shǒu wèi wú diào gōng shāng。
琮琮琤琤泉落涧,嗈嗈喈喈鸿度汉。cóng cóng chēng chēng quán luò jiàn,yōng yōng jiē jiē hóng dù hàn。
从容整暇未肯忙,小俟吟猱观抑按。cóng róng zhěng xiá wèi kěn máng,xiǎo qí yín náo guān yì àn。
急如快剑斫蛇分两截,琉璃瓶碎玉簪折。jí rú kuài jiàn zhuó shé fēn liǎng jié,liú lí píng suì yù zān zhé。
似有鸾胶再补完,细视冰弦元不绝。shì yǒu luán jiāo zài bǔ wán,xì shì bīng xián yuán bù jué。
又如电走雹飞驱霹雳,老树百丈龙爪入。yòu rú diàn zǒu báo fēi qū pī lì,lǎo shù bǎi zhàng lóng zhǎo rù。
得非獭髓灭瘢痕,依旧乌桐净如拭。dé fēi tǎ suǐ miè bān hén,yī jiù wū tóng jìng rú shì。
睥睨黠鼠伏狸奴,杀机一动与之俱。pì nì xiá shǔ fú lí nú,shā jī yī dòng yǔ zhī jù。
鹰扬颇类师尚父,牧野秉钺行天诛。yīng yáng pǒ lèi shī shàng fù,mù yě bǐng yuè xíng tiān zhū。
临河而闻杀鸣犊,曳轮不往反乎覆。lín hé ér wén shā míng dú,yè lún bù wǎng fǎn hū fù。
许由不受尧天下,一瓢虽无吾亦足。xǔ yóu bù shòu yáo tiān xià,yī piáo suī wú wú yì zú。
圣门此意传不传,耿耿精灵月在天。shèng mén cǐ yì chuán bù chuán,gěng gěng jīng líng yuè zài tiān。
孙郎何处得授受,长江秋霁印婵娟。sūn láng hé chù dé shòu shòu,zhǎng jiāng qiū jì yìn chán juān。
五音本无根舌齿,六律发挥凭手指。wǔ yīn běn wú gēn shé chǐ,liù lǜ fā huī píng shǒu zhǐ。
音律之外求七情,万变悉从心上起。yīn lǜ zhī wài qiú qī qíng,wàn biàn xī cóng xīn shàng qǐ。
孙郎胸次夫何如,贮储古今万卷馀。sūn láng xiōng cì fū hé rú,zhù chǔ gǔ jīn wàn juǎn yú。
孰谓七弦轸上之神圣,不本二尺檠边之功夫。shú wèi qī xián zhěn shàng zhī shén shèng,bù běn èr chǐ qíng biān zhī gōng fū。
少年学琴欲学渠,勿但弹琴当读书。shǎo nián xué qín yù xué qú,wù dàn dàn qín dāng dú shū。

方回

元朝诗人、诗论家。方回节操无可言者,为世所讥,然善论诗文,论诗主江西派,为江西诗派殿军(参见《中国文学史·第三卷·第六编·元代文学》)。字万里。徽州歙县(今属安徽)人。南宋理宗时登第,初以《梅花百咏》向权臣贾似道献媚,后见似道势败,又上似道十可斩之疏,得任严州(今浙江建德)知府。元兵将至,他高唱死守封疆之论,及元兵至,又望风迎降,得任建德路总管,不久罢官,即徜徉于杭州、歙县一带,晚年在杭州以卖文为生,以至老死。
方回罢官后,致力于诗,选唐、宋近体诗,加以评论,取名《瀛奎律髓》,共49卷。 方回的作品>>

猜您喜欢

八月十二日过湖

方回

荷已无花柳欲陈,秋风飒飒水粼粼。hé yǐ wú huā liǔ yù chén,qiū fēng sà sà shuǐ lín lín。
湖山惨淡西施老,细看终于胜丑人。hú shān cǎn dàn xī shī lǎo,xì kàn zhōng yú shèng chǒu rén。

望西太乙宫四圣观半为僧寺

方回

红墙半旧粉墙新,泥塑金涂各有神。hóng qiáng bàn jiù fěn qiáng xīn,ní sù jīn tú gè yǒu shén。
僧道不须闲计较,等为和靖守坟人。sēng dào bù xū xián jì jiào,děng wèi hé jìng shǒu fén rén。

三天竺道中

方回

三天竺路渐平登,高似雷峰塔几层。sān tiān zhú lù jiàn píng dēng,gāo shì léi fēng tǎ jǐ céng。
山到无人行处好,松阴万树立孤僧。shān dào wú rén xíng chù hǎo,sōng yīn wàn shù lì gū sēng。

登上竺兴福寺新阁五首

方回

狮子峰高侧见巅,怒飞危欲堕檐前。shī zi fēng gāo cè jiàn diān,nù fēi wēi yù duò yán qián。
千松万竹阑干畔,瘦骨秋寒似雪天。qiān sōng wàn zhú lán gàn pàn,shòu gǔ qiū hán shì xuě tiān。

登上竺兴福寺新阁五首

方回

面面峰峦杰阁新,好山借我倚栏身。miàn miàn fēng luán jié gé xīn,hǎo shān jiè wǒ yǐ lán shēn。
商量壁记留名易,未是题诗第一人。shāng liàng bì jì liú míng yì,wèi shì tí shī dì yī rén。

登上竺兴福寺新阁五首

方回

跳过西湖万万重,半天蓬鬓洗松风。tiào guò xī hú wàn wàn zhòng,bàn tiān péng bìn xǐ sōng fēng。
自惭不得留终日,又向船中入市中。zì cán bù dé liú zhōng rì,yòu xiàng chuán zhōng rù shì zhōng。

登上竺兴福寺新阁五首

方回

乳窦峰前路不穷,穿林逾岭浙江通。rǔ dòu fēng qián lù bù qióng,chuān lín yú lǐng zhè jiāng tōng。
紫阳山雨钓台月,消得潮头几信风。zǐ yáng shān yǔ diào tái yuè,xiāo dé cháo tóu jǐ xìn fēng。

登上竺兴福寺新阁五首

方回

燕蛰蜂喑菊始开,秋凉入骨病堆豗。yàn zhé fēng yīn jú shǐ kāi,qiū liáng rù gǔ bìng duī huī。
吟僧欲约山中宿,后夜须携絮被来。yín sēng yù yuē shān zhōng sù,hòu yè xū xié xù bèi lái。

三天竺还五首

方回

城中决定少新诗,便向湖光也未宜。chéng zhōng jué dìng shǎo xīn shī,biàn xiàng hú guāng yě wèi yí。
我有新诗无数处,三天竺路笋舆迟。wǒ yǒu xīn shī wú shù chù,sān tiān zhú lù sǔn yú chí。

三天竺还五首

方回

松枝垂地荫松身,恨不移家此卜邻。sōng zhī chuí dì yīn sōng shēn,hèn bù yí jiā cǐ bo lín。
石上一根长数丈,似吾细看更无人。shí shàng yī gēn zhǎng shù zhàng,shì wú xì kàn gèng wú rén。

三天竺还五首

方回

涧晴石出水穿沙,万树松杉隐数家。jiàn qíng shí chū shuǐ chuān shā,wàn shù sōng shān yǐn shù jiā。
一鸟不鸣风不动,忽闻林下响缫车。yī niǎo bù míng fēng bù dòng,hū wén lín xià xiǎng sāo chē。

三天竺还五首

方回

山中事事胜人间,莫怪山翁喜入山。shān zhōng shì shì shèng rén jiān,mò guài shān wēng xǐ rù shān。
才说出山心不喜,又将身世堕尘寰。cái shuō chū shān xīn bù xǐ,yòu jiāng shēn shì duò chén huán。

三天竺还五首

方回

七十二翁头雪白,弱冠初游鬓如漆。qī shí èr wēng tóu xuě bái,ruò guān chū yóu bìn rú qī。
除却一二老山僧,独来独往无人识。chú què yī èr lǎo shān sēng,dú lái dú wǎng wú rén shí。

闻谤

方回

修身可用要人知,暗室孤灯敢自欺。xiū shēn kě yòng yào rén zhī,àn shì gū dēng gǎn zì qī。
赤口烧城市有虎,熨平寸地听群儿。chì kǒu shāo chéng shì yǒu hǔ,yùn píng cùn dì tīng qún ér。

寓意

方回

季路三都不尽隳,城狐尚许脱阽危。jì lù sān dōu bù jǐn huī,chéng hú shàng xǔ tuō diàn wēi。
一日西家鼠运去,太丘忽有社亡时。yī rì xī jiā shǔ yùn qù,tài qiū hū yǒu shè wáng shí。