古诗词

听孙鍊师琴

方回

名画元不出画工,善书决不属书史。míng huà yuán bù chū huà gōng,shàn shū jué bù shǔ shū shǐ。
子春伯牙非伶官,古能琴者必君子。zi chūn bó yá fēi líng guān,gǔ néng qín zhě bì jūn zi。
枕流漱石今孙郎,电眸冰齿霜髯张。zhěn liú shù shí jīn sūn láng,diàn móu bīng chǐ shuāng rán zhāng。
洒扫书室焚古香,信手为吾调宫商。sǎ sǎo shū shì fén gǔ xiāng,xìn shǒu wèi wú diào gōng shāng。
琮琮琤琤泉落涧,嗈嗈喈喈鸿度汉。cóng cóng chēng chēng quán luò jiàn,yōng yōng jiē jiē hóng dù hàn。
从容整暇未肯忙,小俟吟猱观抑按。cóng róng zhěng xiá wèi kěn máng,xiǎo qí yín náo guān yì àn。
急如快剑斫蛇分两截,琉璃瓶碎玉簪折。jí rú kuài jiàn zhuó shé fēn liǎng jié,liú lí píng suì yù zān zhé。
似有鸾胶再补完,细视冰弦元不绝。shì yǒu luán jiāo zài bǔ wán,xì shì bīng xián yuán bù jué。
又如电走雹飞驱霹雳,老树百丈龙爪入。yòu rú diàn zǒu báo fēi qū pī lì,lǎo shù bǎi zhàng lóng zhǎo rù。
得非獭髓灭瘢痕,依旧乌桐净如拭。dé fēi tǎ suǐ miè bān hén,yī jiù wū tóng jìng rú shì。
睥睨黠鼠伏狸奴,杀机一动与之俱。pì nì xiá shǔ fú lí nú,shā jī yī dòng yǔ zhī jù。
鹰扬颇类师尚父,牧野秉钺行天诛。yīng yáng pǒ lèi shī shàng fù,mù yě bǐng yuè xíng tiān zhū。
临河而闻杀鸣犊,曳轮不往反乎覆。lín hé ér wén shā míng dú,yè lún bù wǎng fǎn hū fù。
许由不受尧天下,一瓢虽无吾亦足。xǔ yóu bù shòu yáo tiān xià,yī piáo suī wú wú yì zú。
圣门此意传不传,耿耿精灵月在天。shèng mén cǐ yì chuán bù chuán,gěng gěng jīng líng yuè zài tiān。
孙郎何处得授受,长江秋霁印婵娟。sūn láng hé chù dé shòu shòu,zhǎng jiāng qiū jì yìn chán juān。
五音本无根舌齿,六律发挥凭手指。wǔ yīn běn wú gēn shé chǐ,liù lǜ fā huī píng shǒu zhǐ。
音律之外求七情,万变悉从心上起。yīn lǜ zhī wài qiú qī qíng,wàn biàn xī cóng xīn shàng qǐ。
孙郎胸次夫何如,贮储古今万卷馀。sūn láng xiōng cì fū hé rú,zhù chǔ gǔ jīn wàn juǎn yú。
孰谓七弦轸上之神圣,不本二尺檠边之功夫。shú wèi qī xián zhěn shàng zhī shén shèng,bù běn èr chǐ qíng biān zhī gōng fū。
少年学琴欲学渠,勿但弹琴当读书。shǎo nián xué qín yù xué qú,wù dàn dàn qín dāng dú shū。

方回

元朝诗人、诗论家。方回节操无可言者,为世所讥,然善论诗文,论诗主江西派,为江西诗派殿军(参见《中国文学史·第三卷·第六编·元代文学》)。字万里。徽州歙县(今属安徽)人。南宋理宗时登第,初以《梅花百咏》向权臣贾似道献媚,后见似道势败,又上似道十可斩之疏,得任严州(今浙江建德)知府。元兵将至,他高唱死守封疆之论,及元兵至,又望风迎降,得任建德路总管,不久罢官,即徜徉于杭州、歙县一带,晚年在杭州以卖文为生,以至老死。
方回罢官后,致力于诗,选唐、宋近体诗,加以评论,取名《瀛奎律髓》,共49卷。 方回的作品>>

猜您喜欢

舟行青溪道中入歙十二首

方回

歙州民与睦州民,比似吴儿大较贫。shè zhōu mín yǔ mù zhōu mín,bǐ shì wú ér dà jiào pín。
为问山中有何好,山中剩有读书人。wèi wèn shān zhōng yǒu hé hǎo,shān zhōng shèng yǒu dú shū rén。

题徐赞府不负堂

方回

哦松人与职俱清,时见春郊雨又晴。ó sōng rén yǔ zhí jù qīng,shí jiàn chūn jiāo yǔ yòu qíng。
所学政应如陆九,只消一语了平生。suǒ xué zhèng yīng rú lù jiǔ,zhǐ xiāo yī yǔ le píng shēng。

题徐赞府不负堂

方回

官无大小各分忧,可但专为七尺谋。guān wú dà xiǎo gè fēn yōu,kě dàn zhuān wèi qī chǐ móu。
说着此身便非是,寄声多谢薛嘉州。shuō zhe cǐ shēn biàn fēi shì,jì shēng duō xiè xuē jiā zhōu。

为吴太初题初邻斋二首

方回

此宅元无一物遮,问君隔壁是谁家。cǐ zhái yuán wú yī wù zhē,wèn jūn gé bì shì shuí jiā。
伏羲未画前头事,篱落傍边靠得些。fú xī wèi huà qián tóu shì,lí luò bàng biān kào dé xiē。

为吴太初题初邻斋二首

方回

三两茅庐一径深,略知住处未知心。sān liǎng máo lú yī jìng shēn,lüè zhī zhù chù wèi zhī xīn。
元来有物先天地,难向君家屋畔寻。yuán lái yǒu wù xiān tiān dì,nán xiàng jūn jiā wū pàn xún。

跋张明府独乐园图二首

方回

熙宁相住半山寺,元祐人宗独乐园。xī níng xiāng zhù bàn shān sì,yuán yòu rén zōng dú lè yuán。
早起庵中钓鱼手,未应宣靖失中原。zǎo qǐ ān zhōng diào yú shǒu,wèi yīng xuān jìng shī zhōng yuán。

跋张明府独乐园图二首

方回

独乐人闻新法新,定应翻作独愁人。dú lè rén wén xīn fǎ xīn,dìng yīng fān zuò dú chóu rén。
墓碑一仆党碑立,已觉园花埋战尘。mù bēi yī pū dǎng bēi lì,yǐ jué yuán huā mái zhàn chén。

题张明府清风堂

方回

麦陇初秋晓吹寒,新篁摇动碧琅玕。mài lǒng chū qiū xiǎo chuī hán,xīn huáng yáo dòng bì láng gān。
涤烦解愠谁相似,父老人人说长官。dí fán jiě yùn shuí xiāng shì,fù lǎo rén rén shuō zhǎng guān。

题张明府清风堂

方回

素纨摇月坐高堂,病暍应无困道傍。sù wán yáo yuè zuò gāo táng,bìng yē yīng wú kùn dào bàng。
好倩丰隆吹火伞,人间各受一襟凉。hǎo qiàn fēng lóng chuī huǒ sǎn,rén jiān gè shòu yī jīn liáng。

题张明府清风堂

方回

万叠春山积雨晴,新茶处处煮车声。wàn dié chūn shān jī yǔ qíng,xīn chá chù chù zhǔ chē shēng。
不应独送月团片,偏与卢仝两腋生。bù yīng dú sòng yuè tuán piàn,piān yǔ lú tóng liǎng yè shēng。

跋吴初邻山谷临风笛真迹

方回

临风玉笛调孙郎,百字尘昏纸尚香。lín fēng yù dí diào sūn láng,bǎi zì chén hūn zhǐ shàng xiāng。
细认黄家元祐脚,似人殊喜见他乡。xì rèn huáng jiā yuán yòu jiǎo,shì rén shū xǐ jiàn tā xiāng。

□□□

方回

句圆字稳削陈言,诗律吾曹合细论。jù yuán zì wěn xuē chén yán,shī lǜ wú cáo hé xì lùn。
五稿端能压南岳,后村死后有前村。wǔ gǎo duān néng yā nán yuè,hòu cūn sǐ hòu yǒu qián cūn。

赠刊工程礼

方回

镂金镌石切瑶琨,深入诗家不二门。lòu jīn juān shí qiè yáo kūn,shēn rù shī jiā bù èr mén。
刻画工夫初亦苦,终然芒角了无痕。kè huà gōng fū chū yì kǔ,zhōng rán máng jiǎo le wú hén。

赠砚工杨全

方回

人间渐少老书生,真赝谁能别旧坑。rén jiān jiàn shǎo lǎo shū shēng,zhēn yàn shuí néng bié jiù kēng。
磨墨挥毫自奇怪,可须一砚苦求精。mó mò huī háo zì qí guài,kě xū yī yàn kǔ qiú jīng。

题黄君以发拟文公书院梁文及赋

方回

滔天笔势百川东,小待清霜万壑空。tāo tiān bǐ shì bǎi chuān dōng,xiǎo dài qīng shuāng wàn hè kōng。
能草子虚上林赋,更须收敛入檀弓。néng cǎo zi xū shàng lín fù,gèng xū shōu liǎn rù tán gōng。