古诗词

舟中望紫岩

戴表元

近山如画墙,远山如帚长。jìn shān rú huà qiáng,yuǎn shān rú zhǒu zhǎng。
我从云中来,回头白茫茫。wǒ cóng yún zhōng lái,huí tóu bái máng máng。
惜去乃尔觉,常时自相忘。xī qù nǎi ěr jué,cháng shí zì xiāng wàng。
相忘岂不佳,遣此春怀伤。xiāng wàng qǐ bù jiā,qiǎn cǐ chūn huái shāng。
飘洒从何来,衣巾径微凉。piāo sǎ cóng hé lái,yī jīn jìng wēi liáng。
初疑雨气集,冉冉游尘黄。chū yí yǔ qì jí,rǎn rǎn yóu chén huáng。
无归亦自可,信美非吾乡。wú guī yì zì kě,xìn měi fēi wú xiāng。
登舟望东云,犹向帆端翔。dēng zhōu wàng dōng yún,yóu xiàng fān duān xiáng。

戴表元

宋元间庆元奉化人,字帅初,一字曾伯,号剡源。七岁学古诗文,多奇语。宋咸淳七年进士,授建康府教授。元初,授徒卖文为生。成宗大德中,年已六十余,以荐起为信州教授,调婺州,以疾辞。为文清深雅洁,东南文章大家皆归之。有《剡源文集》。 戴表元的作品>>

猜您喜欢

春风

戴表元

春风吹愁端,散漫不可收。chūn fēng chuī chóu duān,sàn màn bù kě shōu。
不如古溪水,只望乡江流。bù rú gǔ xī shuǐ,zhǐ wàng xiāng jiāng liú。
新花红烁烁,旧花满山白。xīn huā hóng shuò shuò,jiù huā mǎn shān bái。
昔日金张门,狼藉馀废宅。xī rì jīn zhāng mén,láng jí yú fèi zhái。
回首语春风,莫向新花丛。huí shǒu yǔ chūn fēng,mò xiàng xīn huā cóng。
我见朱颜人,多金亦成翁。wǒ jiàn zhū yán rén,duō jīn yì chéng wēng。
多金不足惜,丹砂亦无益。duō jīn bù zú xī,dān shā yì wú yì。
更种明年花,春风自相识。gèng zhǒng míng nián huā,chūn fēng zì xiāng shí。

子昂秋林行客图

戴表元

石棱棱而白出,树悄悄以红披。shí léng léng ér bái chū,shù qiāo qiāo yǐ hóng pī。
嗟缟衣之嘉客,方策蹇以何之。jiē gǎo yī zhī jiā kè,fāng cè jiǎn yǐ hé zhī。

少年行赠袁养直

戴表元

我昔如君初冠时,见君垂角儿童嬉。wǒ xī rú jūn chū guān shí,jiàn jūn chuí jiǎo ér tóng xī。
君今长大一如我,但少头上斑斑丝。jūn jīn zhǎng dà yī rú wǒ,dàn shǎo tóu shàng bān bān sī。
诵书如流日千纸,更出清言洗纨绮。sòng shū rú liú rì qiān zhǐ,gèng chū qīng yán xǐ wán qǐ。
明珠在侧真自失,挟册茫洋吾老矣。míng zhū zài cè zhēn zì shī,xié cè máng yáng wú lǎo yǐ。
人言四十当著书,春风半负黄公垆。rén yán sì shí dāng zhù shū,chūn fēng bàn fù huáng gōng lú。
僮奴哂笑妻子骂,一字不给饥寒躯。tóng nú shěn xiào qī zi mà,yī zì bù gěi jī hán qū。
儒学无成农已惰,履穷始悔知无奈。rú xué wú chéng nóng yǐ duò,lǚ qióng shǐ huǐ zhī wú nài。
人生少年还易过,请君努力无如我。rén shēng shǎo nián hái yì guò,qǐng jūn nǔ lì wú rú wǒ。

五杂俎

戴表元

五杂俎,金花绫。wǔ zá zǔ,jīn huā líng。
往复来,官路程。wǎng fù lái,guān lù chéng。
不获已,始归耕。bù huò yǐ,shǐ guī gēng。