古诗词

杖锡虎

戴表元

杖锡山中深,与世绝往还。zhàng xī shān zhōng shēn,yǔ shì jué wǎng hái。
从来称是仙圣窟,虎暴不得奸其间。cóng lái chēng shì xiān shèng kū,hǔ bào bù dé jiān qí jiān。
今年山神大失职,虎来山前搏人食。jīn nián shān shén dà shī zhí,hǔ lái shān qián bó rén shí。
传闻此义我亦怪,历问更为居者惜。chuán wén cǐ yì wǒ yì guài,lì wèn gèng wèi jū zhě xī。
杖锡山中民,犷健疏农耕。zhàng xī shān zhōng mín,guǎng jiàn shū nóng gēng。
老稚为樵壮为猎,朝朝暮暮山中行。lǎo zhì wèi qiáo zhuàng wèi liè,cháo cháo mù mù shān zhōng xíng。
山獐野雉收当粮,天寒果熟霜狸香。shān zhāng yě zhì shōu dāng liáng,tiān hán guǒ shú shuāng lí xiāng。
腰弓度垄矢插房,黄茅覆溪机半张。yāo gōng dù lǒng shǐ chā fáng,huáng máo fù xī jī bàn zhāng。
鸟啼犬奔风箭急,机鸣未发且前立。niǎo tí quǎn bēn fēng jiàn jí,jī míng wèi fā qiě qián lì。
平生闻虎不识面,颠倒穷途忽相及。píng shēng wén hǔ bù shí miàn,diān dào qióng tú hū xiāng jí。
惊呼顿迅声渐微,妻儿骇呀不即归。jīng hū dùn xùn shēng jiàn wēi,qī ér hài ya bù jí guī。
循踪走至设机处,但有血渍斓斑衣。xún zōng zǒu zhì shè jī chù,dàn yǒu xuè zì lán bān yī。
呜呼哀哉乎,此民良足悲。wū hū āi zāi hū,cǐ mín liáng zú bēi。
呜呼嗟哉乎,此事不足疑。wū hū jiē zāi hū,cǐ shì bù zú yí。
吾闻以毒殃物者,物亦以毒殃其身,我不敢以尔为仁。wú wén yǐ dú yāng wù zhě,wù yì yǐ dú yāng qí shēn,wǒ bù gǎn yǐ ěr wèi rén。
以饵钩物者,物亦钩尔以为饵,我不敢以尔为智。yǐ ěr gōu wù zhě,wù yì gōu ěr yǐ wèi ěr,wǒ bù gǎn yǐ ěr wèi zhì。
杖锡山,山绝深,无虎不必古,有虎不必今。zhàng xī shān,shān jué shēn,wú hǔ bù bì gǔ,yǒu hǔ bù bì jīn。
天生此物居山林,有虎无虎视尔心。tiān shēng cǐ wù jū shān lín,yǒu hǔ wú hǔ shì ěr xīn。
但令尔心无干戈,虎居深山奈尔何。dàn lìng ěr xīn wú gàn gē,hǔ jū shēn shān nài ěr hé。

戴表元

宋元间庆元奉化人,字帅初,一字曾伯,号剡源。七岁学古诗文,多奇语。宋咸淳七年进士,授建康府教授。元初,授徒卖文为生。成宗大德中,年已六十余,以荐起为信州教授,调婺州,以疾辞。为文清深雅洁,东南文章大家皆归之。有《剡源文集》。 戴表元的作品>>

猜您喜欢

送罗学正赴歙

戴表元

文公汤沐邑,子去作儒官。wén gōng tāng mù yì,zi qù zuò rú guān。
马首千峰秀,莺声二月寒。mǎ shǒu qiān fēng xiù,yīng shēng èr yuè hán。
山禽攒俸纳,溪友借书看。shān qín zǎn fèng nà,xī yǒu jiè shū kàn。
近日科名阔,青云上不难。jìn rì kē míng kuò,qīng yún shàng bù nán。

杜子问赴建康南轩祠长

戴表元

一席清溪上,深衣雪鬓翁。yī xí qīng xī shàng,shēn yī xuě bìn wēng。
挥犀谈孔氏,释菜礼宣公。huī xī tán kǒng shì,shì cài lǐ xuān gōng。
堂馔淮鲜白,宾筵楚醴红。táng zhuàn huái xiān bái,bīn yán chǔ lǐ hóng。
花台无恙否,回首几春风。huā tái wú yàng fǒu,huí shǒu jǐ chūn fēng。

己亥岁归过泉口紫芝山伤谨讲师

戴表元

行路梦犹在,入门人已非。xíng lù mèng yóu zài,rù mén rén yǐ fēi。
山青古佛顶,云墨祖师衣。shān qīng gǔ fú dǐng,yún mò zǔ shī yī。
赌弈曾同拙,看真似欠肥。dǔ yì céng tóng zhuō,kàn zhēn shì qiàn féi。
百年谁免此,只合早忘机。bǎi nián shuí miǎn cǐ,zhǐ hé zǎo wàng jī。

三山郑君挽诗

戴表元

近日经师少,人中又哭君。jìn rì jīng shī shǎo,rén zhōng yòu kū jūn。
遗编空白屋,同列尽青云。yí biān kōng bái wū,tóng liè jǐn qīng yún。
尘土千金产,湖山数尺坟。chén tǔ qiān jīn chǎn,hú shān shù chǐ fén。
纷纷粱肉种,谁得致斯文。fēn fēn liáng ròu zhǒng,shuí dé zhì sī wén。

送穹上人还里

戴表元

但得扁舟便,春风处处行。dàn dé biǎn zhōu biàn,chūn fēng chù chù xíng。
定中三竺月,禅外五言城。dìng zhōng sān zhú yuè,chán wài wǔ yán chéng。
海角雕胡饭,山畦玉版羹。hǎi jiǎo diāo hú fàn,shān qí yù bǎn gēng。
清缘倘相就,谈笑解尘缨。qīng yuán tǎng xiāng jiù,tán xiào jiě chén yīng。

褚叔豪赴山阴和靖祠长

戴表元

此老真迂阔,白头方出山。cǐ lǎo zhēn yū kuò,bái tóu fāng chū shān。
一灯河洛后,千础剡湖间。yī dēng hé luò hòu,qiān chǔ shàn hú jiān。
讲鼓惊云动,书船载月闲。jiǎng gǔ jīng yún dòng,shū chuán zài yuè xián。
可无容席地,容我了跻攀。kě wú róng xí dì,róng wǒ le jī pān。

逢翁舜咨

戴表元

相逢浑不觉,只似宛陵贫。xiāng féng hún bù jué,zhǐ shì wǎn líng pín。
袅袅花骄客,潇潇雨净春。niǎo niǎo huā jiāo kè,xiāo xiāo yǔ jìng chūn。
借书消茗困,索句写梅真。jiè shū xiāo míng kùn,suǒ jù xiě méi zhēn。
此去青云上,知君有几人。cǐ qù qīng yún shàng,zhī jūn yǒu jǐ rén。

舟过严州

戴表元

溪石茸茸出,水泉滃滃悬。xī shí rōng rōng chū,shuǐ quán wēng wēng xuán。
衔杯仙洞顶,挂席客星边。xián bēi xiān dòng dǐng,guà xí kè xīng biān。
古岸鱼为市,穷乡茧当田。gǔ àn yú wèi shì,qióng xiāng jiǎn dāng tián。
生涯著处有,奔走愧华巅。shēng yá zhù chù yǒu,bēn zǒu kuì huá diān。

招王奕世

戴表元

闻说铜山下,书屏四面开。wén shuō tóng shān xià,shū píng sì miàn kāi。
就僧煮紫笋,共客席青苔。jiù sēng zhǔ zǐ sǔn,gòng kè xí qīng tái。
铁画年俱长,霜根顶未栽。tiě huà nián jù zhǎng,shuāng gēn dǐng wèi zāi。
何当端午暇,一别剡乡来。hé dāng duān wǔ xiá,yī bié shàn xiāng lái。

再招奕世

戴表元

雷晚还多雨,山寒只似春。léi wǎn hái duō yǔ,shān hán zhǐ shì chūn。
野榴开向客,篱笋长过人。yě liú kāi xiàng kè,lí sǔn zhǎng guò rén。
一寸书看懒,三叉路走频。yī cùn shū kàn lǎn,sān chā lù zǒu pín。
王郎肯来否,谈笑共南邻。wáng láng kěn lái fǒu,tán xiào gòng nán lín。

山中

戴表元

野水晴犹涨,春雷晚始鸣。yě shuǐ qíng yóu zhǎng,chūn léi wǎn shǐ míng。
地闲无堠逻,山远有蚕耕。dì xián wú hòu luó,shān yuǎn yǒu cán gēng。
身世通寒暑,交游半死生。shēn shì tōng hán shǔ,jiāo yóu bàn sǐ shēng。
方知一杯酒,真胜百年名。fāng zhī yī bēi jiǔ,zhēn shèng bǎi nián míng。

七月初五夜养正堂示诸友

戴表元

客里犹多事,秋来又一旬。kè lǐ yóu duō shì,qiū lái yòu yī xún。
青天星斗净,白露稻粱新。qīng tiān xīng dòu jìng,bái lù dào liáng xīn。
留落空存节,炎凉莫问人。liú luò kōng cún jié,yán liáng mò wèn rén。
儒堂得佳伴,吟讽动比邻。rú táng dé jiā bàn,yín fěng dòng bǐ lín。

袁提干挽诗二首

戴表元

短世谁无死,深山独有归。duǎn shì shuí wú sǐ,shēn shān dú yǒu guī。
送车晴起雾,埋碣夜生辉。sòng chē qíng qǐ wù,mái jié yè shēng huī。
晦朔鸡鸣在,江山鹤梦非。huì shuò jī míng zài,jiāng shān hè mèng fēi。
刚言仁者寿,近事例多违。gāng yán rén zhě shòu,jìn shì lì duō wéi。

袁提干挽诗二首

戴表元

我昔携家走,君曾扫榻招。wǒ xī xié jiā zǒu,jūn céng sǎo tà zhāo。
乱离心易感,生死义难消。luàn lí xīn yì gǎn,shēng sǐ yì nán xiāo。
雅魄归泉壤,潜光出市朝。yǎ pò guī quán rǎng,qián guāng chū shì cháo。
平生五字苦,寒泪洒山瓢。píng shēng wǔ zì kǔ,hán lèi sǎ shān piáo。

单漕贡君范挽诗

戴表元

竟抱遗经死,斯人亦可哀。jìng bào yí jīng sǐ,sī rén yì kě āi。
传家一夔足,涉世万牛回。chuán jiā yī kuí zú,shè shì wàn niú huí。
白屋身空脱,青山手自开。bái wū shēn kōng tuō,qīng shān shǒu zì kāi。
樵苏且莫近,玉树炯泉台。qiáo sū qiě mò jìn,yù shù jiǒng quán tái。