古诗词

薄媚第二虚催

董颖

飞云驶。fēi yún shǐ。
香车故国难回睇。xiāng chē gù guó nán huí dì。
芳心渐摇,迤逦吴都繁丽。fāng xīn jiàn yáo,yí lǐ wú dōu fán lì。
忠臣子胥,预知道为邦祟。zhōng chén zi xū,yù zhī dào wèi bāng suì。
谏言先启。jiàn yán xiān qǐ。
愿勿容其至。yuàn wù róng qí zhì。
周亡褒姒。zhōu wáng bāo sì。
商倾妲己。shāng qīng dá jǐ。
吴王却嫌胥逆耳。wú wáng què xián xū nì ěr。
才经眼、便深恩爱。cái jīng yǎn biàn shēn ēn ài。
东风暗绽娇蕊。dōng fēng àn zhàn jiāo ruǐ。
彩鸾翻妒伊。cǎi luán fān dù yī。
得取次、于飞共戏。dé qǔ cì yú fēi gòng xì。
金屋看承,他宫尽废。jīn wū kàn chéng,tā gōng jǐn fèi。

董颖

董颖(生卒年不祥)字仲达,德兴(今属江西)人。宣和六年(1124)进士。根据洪迈《夷坚乙志》卷十六的记载,他是个穷愁潦倒的诗人,跟韩驹、徐俯、汪藻等人往来,有《霜杰集》。这部诗集看来在当时颇为传诵,后来全部遗失,下面选的一首是保存在南宋人陈起所编“前贤小集拾遗”卷四里的。也许可以顺便提起,在中国戏曲发展史上,董颖还值得注意,因为他留下来十首叙述西施事迹的“道宫薄媚”词,衔接连贯,成为一套,是词正在蜕变为曲的极少数例子之一。 董颖的作品>>

猜您喜欢

贺曾修撰帅江陵其三

董颖

荆州刺史苏州似,可但超然五字诗。jīng zhōu cì shǐ sū zhōu shì,kě dàn chāo rán wǔ zì shī。
试问清香凝寝处,何如夜雨对床时。shì wèn qīng xiāng níng qǐn chù,hé rú yè yǔ duì chuáng shí。
风流云散心方折,月落参横角更悲。fēng liú yún sàn xīn fāng zhé,yuè luò cān héng jiǎo gèng bēi。
堂下为公理修竹,琳琅他日照幽姿。táng xià wèi gōng lǐ xiū zhú,lín láng tā rì zhào yōu zī。

贺曾修撰帅江陵其三

董颖

化蜀归来欲醉吟,君王又起福淮民。huà shǔ guī lái yù zuì yín,jūn wáng yòu qǐ fú huái mín。
旌旗光动迟迟日,鼓角声传盎盎春。jīng qí guāng dòng chí chí rì,gǔ jiǎo shēng chuán àng àng chūn。
风采十州安抚使,典刑四海老成人。fēng cǎi shí zhōu ān fǔ shǐ,diǎn xíng sì hǎi lǎo chéng rén。
屯田小试营平策,蚤晚论思从紫辰。tún tián xiǎo shì yíng píng cè,zǎo wǎn lùn sī cóng zǐ chén。

贺曾修撰帅江陵其三

董颖

麟符虎节烂龙光,势重侯藩壮帝乡。lín fú hǔ jié làn lóng guāng,shì zhòng hóu fān zhuàng dì xiāng。
那复谢玄将淝水,政烦汲黯守淮阳。nà fù xiè xuán jiāng féi shuǐ,zhèng fán jí àn shǒu huái yáng。
咄嗟万户无穷惠,清净三州已试方。duō jiē wàn hù wú qióng huì,qīng jìng sān zhōu yǐ shì fāng。
馀事不妨哦妙句,韦郎韵胜寝凝香。yú shì bù fáng ó miào jù,wéi láng yùn shèng qǐn níng xiāng。

旅中追和微之韵示詹次山

董颖

日近长安远,风高易水寒。rì jìn zhǎng ān yuǎn,fēng gāo yì shuǐ hán。
畏途君莫问,何啻上天难。wèi tú jūn mò wèn,hé chì shàng tiān nán。

江上

董颖

万顷沧江万顷秋,镜天飞雪一双鸥。wàn qǐng cāng jiāng wàn qǐng qiū,jìng tiān fēi xuě yī shuāng ōu。
摩挲数尺沙边柳,待汝成阴系钓舟。mó sā shù chǐ shā biān liǔ,dài rǔ chéng yīn xì diào zhōu。

题赵质夫艇斋

董颖

画舫风流六一翁,君分小样过江东。huà fǎng fēng liú liù yī wēng,jūn fēn xiǎo yàng guò jiāng dōng。
拥袍坐对舒波月,不减披蓑雪浪中。yōng páo zuò duì shū bō yuè,bù jiǎn pī suō xuě làng zhōng。

题赵质夫艇斋

董颖

瘦竹吟风横笛处,丛蕉着雨打蓬时。shòu zhú yín fēng héng dí chù,cóng jiāo zhe yǔ dǎ péng shí。
锦鳞只向铜盘钓,鳙比松江似更奇。jǐn lín zhǐ xiàng tóng pán diào,yōng bǐ sōng jiāng shì gèng qí。

宿叶陂用前韵

董颖

别业松间八九椽,何宜清夜对床眠。bié yè sōng jiān bā jiǔ chuán,hé yí qīng yè duì chuáng mián。
飞流溅沫知何处,环佩馀青到枕前。fēi liú jiàn mò zhī hé chù,huán pèi yú qīng dào zhěn qián。

题龙岩居士墨梅

董颖

龙岩戏墨作横枝,韵胜何妨不入时。lóng yán xì mò zuò héng zhī,yùn shèng hé fáng bù rù shí。
黑雾玄霜遮缟袂,玉妃谪堕畏人知。hēi wù xuán shuāng zhē gǎo mèi,yù fēi zhé duò wèi rén zhī。

题舫斋

董颖

措顾蛟鼍宅九衢,谁能经济运雄图。cuò gù jiāo tuó zhái jiǔ qú,shuí néng jīng jì yùn xióng tú。
先生道义为舟楫,可但三江与五湖。xiān shēng dào yì wèi zhōu jí,kě dàn sān jiāng yǔ wǔ hú。

寄题杨德辰清隐堂借至游老人韵

董颖

杨郎丘壑尚,草堂修竹林。yáng láng qiū hè shàng,cǎo táng xiū zhú lín。
去郭十里近,而无车马音。qù guō shí lǐ jìn,ér wú chē mǎ yīn。
鹤怨不应闻,鸥盟政尔寻。hè yuàn bù yīng wén,ōu méng zhèng ěr xún。
九畹兰荃富,三径蓬蒿深。jiǔ wǎn lán quán fù,sān jìng péng hāo shēn。
窗间焦尾曲,聊答清风吟。chuāng jiān jiāo wěi qū,liáo dá qīng fēng yín。
英英彼白云,出岫得无心。yīng yīng bǐ bái yún,chū xiù dé wú xīn。
渊明既容膝,那复历岖嵚。yuān míng jì róng xī,nà fù lì qū qīn。
狂夫十年狂,客鬓吴霜侵。kuáng fū shí nián kuáng,kè bìn wú shuāng qīn。
因君发深省,杖藜合从今。yīn jūn fā shēn shěng,zhàng lí hé cóng jīn。
寄傲有馀地,不妨成盍簪。jì ào yǒu yú dì,bù fáng chéng hé zān。
2612