古诗词

虞美人·其四寄济川

吴则礼

乌皮白氎西窗暖。wū pí bái dié xī chuāng nuǎn。
种种霜毛短。zhǒng zhǒng shuāng máo duǎn。
小春何处有梅花。xiǎo chūn hé chù yǒu méi huā。
想见水边篱落、数枝斜。xiǎng jiàn shuǐ biān lí luò shù zhī xié。
殊方他日登楼句。shū fāng tā rì dēng lóu jù。
好在孤吟处。hǎo zài gū yín chù。
五年拚落醉魂中。wǔ nián pàn luò zuì hún zhōng。
试觅酒垆陈迹、问黄公。shì mì jiǔ lú chén jì wèn huáng gōng。

吴则礼

吴则礼 公元?年至一1121年字子副,富川(一作永兴,今湖北阳新)人。生年不详,卒于宋徽宗宣和三年。以父荫入仕。会为军器监主簿,因事谪荆州。官至直秘阁,知虢州。工诗,与唐庚、曾纡、陈道诸名士唱和。晚年居豫章,自号北湖居士。则礼著有北湖集十卷,长短句一卷,《书录解题》并傅于代。 吴则礼的作品>>

猜您喜欢

寄因胜观老

吴则礼

秋晚铜炉一炷香,人间馀习未全忘。qiū wǎn tóng lú yī zhù xiāng,rén jiān yú xí wèi quán wàng。
云溪尚想穿幽屐,雪屋犹怜共折床。yún xī shàng xiǎng chuān yōu jī,xuě wū yóu lián gòng zhé chuáng。
山林投老成漂转,文字他时妄揣量。shān lín tóu lǎo chéng piāo zhuǎn,wén zì tā shí wàng chuāi liàng。
憔悴少陵空白发,敢期重赋赞公房。qiáo cuì shǎo líng kōng bái fā,gǎn qī zhòng fù zàn gōng fáng。

有怀介然偶作因寄之

吴则礼

此生端与衲僧期,折脚茶铛能解颐。cǐ shēng duān yǔ nà sēng qī,zhé jiǎo chá dāng néng jiě yí。
君对幽人洗银毂,我书春事有毛锥。jūn duì yōu rén xǐ yín gǔ,wǒ shū chūn shì yǒu máo zhuī。
唤醒饱睡真痴绝,惊倒群儿要语奇。huàn xǐng bǎo shuì zhēn chī jué,jīng dào qún ér yào yǔ qí。
想为梅花从定出,横担拄杖傍疏篱。xiǎng wèi méi huā cóng dìng chū,héng dān zhǔ zhàng bàng shū lí。

题沙泉鹊梨古柳

吴则礼

莫遣殊方一片飞,风光有底肯相遗。mò qiǎn shū fāng yī piàn fēi,fēng guāng yǒu dǐ kěn xiāng yí。
含愁要作红雨去,绝恨独眠清昼时。hán chóu yào zuò hóng yǔ qù,jué hèn dú mián qīng zhòu shí。
古井犹窥光灿灿,儒冠不道鬓垂垂。gǔ jǐng yóu kuī guāng càn càn,rú guān bù dào bìn chuí chuí。
鸟歌长日偏称意,办得唤人来朵颐。niǎo gē zhǎng rì piān chēng yì,bàn dé huàn rén lái duǒ yí。

怀子苍

吴则礼

烂烂白眼安在哉,只今怀抱向谁开。làn làn bái yǎn ān zài zāi,zhǐ jīn huái bào xiàng shuí kāi。
端知脊梁只似铁,想见舌本长如雷。duān zhī jí liáng zhǐ shì tiě,xiǎng jiàn shé běn zhǎng rú léi。
茅屋关心句突兀,藜羹不糁胸崔嵬。máo wū guān xīn jù tū wù,lí gēng bù sǎn xiōng cuī wéi。
江头日日望好语,有底都无驿使来。jiāng tóu rì rì wàng hǎo yǔ,yǒu dǐ dōu wú yì shǐ lái。

怀关圣功

吴则礼

破除午梦晴鸟呼,起唤奴人转辘轳。pò chú wǔ mèng qíng niǎo hū,qǐ huàn nú rén zhuǎn lù lú。
半世奇奇兼怪怪,一春白白与朱朱。bàn shì qí qí jiān guài guài,yī chūn bái bái yǔ zhū zhū。
生憎张仪舌尚在,大笑香岩锥也无。shēng zēng zhāng yí shé shàng zài,dà xiào xiāng yán zhuī yě wú。
矻矻休论抱关事,快来相对说江湖。kū kū xiū lùn bào guān shì,kuài lái xiāng duì shuō jiāng hú。

性之以团茶赠行并遗新诗因次其韵

吴则礼

年年御焙试春风,白玉宫人拆绛封。nián nián yù bèi shì chūn fēng,bái yù gōng rén chāi jiàng fēng。
畴昔饥肠知脱粟,即今老眼见翔龙。chóu xī jī cháng zhī tuō sù,jí jīn lǎo yǎn jiàn xiáng lóng。
笑持俊逸无双句,去上东南第一峰。xiào chí jùn yì wú shuāng jù,qù shàng dōng nán dì yī fēng。
却倚柁楼搔短发,回头青阙五云浓。què yǐ duò lóu sāo duǎn fā,huí tóu qīng quē wǔ yún nóng。

送纯师赴黄檗用李师颜韵

吴则礼

沙尾潮生浪影微,东风洲渚蕨芽肥。shā wěi cháo shēng làng yǐng wēi,dōng fēng zhōu zhǔ jué yá féi。
西江水借铜瓶润,北阙云随锡杖飞。xī jiāng shuǐ jiè tóng píng rùn,běi quē yún suí xī zhàng fēi。
日暖凫鹥迎宴几,春深花絮护禅衣。rì nuǎn fú yī yíng yàn jǐ,chūn shēn huā xù hù chán yī。
遥知一榻诸天外,归梦时时近紫闱。yáo zhī yī tà zhū tiān wài,guī mèng shí shí jìn zǐ wéi。

同曾公卷出南城

吴则礼

著处篮舆得小停,偶寻奇诡对屏星。zhù chù lán yú dé xiǎo tíng,ǒu xún qí guǐ duì píng xīng。
山南山北有幽啭,树底树头惟落英。shān nán shān běi yǒu yōu zhuàn,shù dǐ shù tóu wéi luò yīng。
两鬓已脱吾种种,三眠欲罢渠青青。liǎng bìn yǐ tuō wú zhǒng zhǒng,sān mián yù bà qú qīng qīng。
招提故作疏钟晚,更约杖藜来细听。zhāo tí gù zuò shū zhōng wǎn,gèng yuē zhàng lí lái xì tīng。

迁居

吴则礼

久傍修门乏壮图,侵寻华发欲捐书。jiǔ bàng xiū mén fá zhuàng tú,qīn xún huá fā yù juān shū。
貂裘平日敝尘土,茅屋晚岁依江湖。diāo qiú píng rì bì chén tǔ,máo wū wǎn suì yī jiāng hú。
落落青天月上后,萧萧红叶雁来初。luò luò qīng tiān yuè shàng hòu,xiāo xiāo hóng yè yàn lái chū。
故人载酒端好事,遣我陶然忘旧庐。gù rén zài jiǔ duān hǎo shì,qiǎn wǒ táo rán wàng jiù lú。

携家游南山

吴则礼

都梁山色杨柳青,天乞羁臣如许情。dōu liáng shān sè yáng liǔ qīng,tiān qǐ jī chén rú xǔ qíng。
不嫌野褐垂垂老,故作春风踽踽行。bù xián yě hè chuí chuí lǎo,gù zuò chūn fēng jǔ jǔ xíng。
幽花傍水有孤笑,好鸟随人时一鸣。yōu huā bàng shuǐ yǒu gū xiào,hǎo niǎo suí rén shí yī míng。
晚饭招提且僧钵,关心七尺瘦藤轻。wǎn fàn zhāo tí qiě sēng bō,guān xīn qī chǐ shòu téng qīng。

次坰寻春韵

吴则礼

攀翻聊复得晴景,抖擞貂裘季子尘。pān fān liáo fù dé qíng jǐng,dǒu sǒu diāo qiú jì zi chén。
岂有好事来载酒,独怜幽鸟解唤人。qǐ yǒu hǎo shì lái zài jiǔ,dú lián yōu niǎo jiě huàn rén。
二毛衰晚端不恨,五鼎宿昔元未珍。èr máo shuāi wǎn duān bù hèn,wǔ dǐng sù xī yuán wèi zhēn。
剩把小红娱老眼,他时细说淮南春。shèng bǎ xiǎo hóng yú lǎo yǎn,tā shí xì shuō huái nán chūn。

次周开祖游鹤林韵

吴则礼

消渴茂陵端倦游,穿云踏石良未休。xiāo kě mào líng duān juàn yóu,chuān yún tà shí liáng wèi xiū。
诸天办供林谷晓,一寺鸣钟江海秋。zhū tiān bàn gōng lín gǔ xiǎo,yī sì míng zhōng jiāng hǎi qiū。
吾曹大是许询辈,道人岂非支遁流。wú cáo dà shì xǔ xún bèi,dào rén qǐ fēi zhī dùn liú。
莫因妻儿要归去,杖藜聊为茶铛留。mò yīn qī ér yào guī qù,zhàng lí liáo wèi chá dāng liú。

客有自南徐来者云红梅已开作此

吴则礼

十日天寒守圭窦,今朝对客何佳哉。shí rì tiān hán shǒu guī dòu,jīn cháo duì kè hé jiā zāi。
春催江上红梅发,雪唤淮南青子来。chūn cuī jiāng shàng hóng méi fā,xuě huàn huái nán qīng zi lái。
从儿作相论句法,乞我浇馋持酒杯。cóng ér zuò xiāng lùn jù fǎ,qǐ wǒ jiāo chán chí jiǔ bēi。
半世儒冠今种种,端须拽取鼻头回。bàn shì rú guān jīn zhǒng zhǒng,duān xū zhuāi qǔ bí tóu huí。

和人梅诗

吴则礼

玉妃从以万玉女,正倚广寒琪树柯。yù fēi cóng yǐ wàn yù nǚ,zhèng yǐ guǎng hán qí shù kē。
端怜横笛陇头罢,不恨落梅江上多。duān lián héng dí lǒng tóu bà,bù hèn luò méi jiāng shàng duō。
翠袖清尊知老矣,薰炉茗碗奈侬何。cuì xiù qīng zūn zhī lǎo yǐ,xūn lú míng wǎn nài nóng hé。
梦惊篷背遽如许,会唤阳春有艳歌。mèng jīng péng bèi jù rú xǔ,huì huàn yáng chūn yǒu yàn gē。

怀春

吴则礼

青春已辞淮水湄,底物遗我堪解颐。qīng chūn yǐ cí huái shuǐ méi,dǐ wù yí wǒ kān jiě yí。
风味不除惟白堕,典刑犹在有黄鹂。fēng wèi bù chú wéi bái duò,diǎn xíng yóu zài yǒu huáng lí。
老夫只觉禅坐好,儿辈争论句法奇。lǎo fū zhǐ jué chán zuò hǎo,ér bèi zhēng lùn jù fǎ qí。
到处何曾问炊米,半生人笑北湖痴。dào chù hé céng wèn chuī mǐ,bàn shēng rén xiào běi hú chī。