古诗词

和王师鲁哭子诗廿七韵

宋褧

我识王内翰,早岁赋美质。wǒ shí wáng nèi hàn,zǎo suì fù měi zhì。
筮仕困州县,处友固胶漆。shì shì kùn zhōu xiàn,chù yǒu gù jiāo qī。
摛辞若纂组,粲烂锦城匹。chī cí ruò zuǎn zǔ,càn làn jǐn chéng pǐ。
福善宜裕后,酬劳当任逸。fú shàn yí yù hòu,chóu láo dāng rèn yì。
苍天不可问,得子旋伤失。cāng tiān bù kě wèn,dé zi xuán shāng shī。
君怀未能慰,我恨亦云积。jūn huái wèi néng wèi,wǒ hèn yì yún jī。
孟春丧孩女,仍唁仆与侄。mèng chūn sàng hái nǚ,réng yàn pū yǔ zhí。
阿申并官奴,两儿众所惜。ā shēn bìng guān nú,liǎng ér zhòng suǒ xī。
方期及髫龀,入学相诱掖。fāng qī jí tiáo chèn,rù xué xiāng yòu yē。
亭亭芝芳妍,温温玉缜栗。tíng tíng zhī fāng yán,wēn wēn yù zhěn lì。
随行操几杖,或可弄文笔。suí xíng cāo jǐ zhàng,huò kě nòng wén bǐ。
一以世科第,一以嗣臧获。yī yǐ shì kē dì,yī yǐ sì zāng huò。
云胡俱夭折,相去不百日。yún hú jù yāo zhé,xiāng qù bù bǎi rì。
孩女不甚痛,长不恃其力。hái nǚ bù shén tòng,zhǎng bù shì qí lì。
初疾忍辄弃,命医恒接迹。chū jí rěn zhé qì,mìng yī héng jiē jì。
终焉莫救药,枉负不慈责。zhōng yān mò jiù yào,wǎng fù bù cí zé。
娟娟竞秀爽,眉目犹在觌。juān juān jìng xiù shuǎng,méi mù yóu zài dí。
伤心掷絪褓,尘泥污红碧。shāng xīn zhì yīn bǎo,chén ní wū hóng bì。
父哀犹强饭,母悼不安席。fù āi yóu qiáng fàn,mǔ dào bù ān xí。
适值吕太史,为我亦傍泣。shì zhí lǚ tài shǐ,wèi wǒ yì bàng qì。
渠子岁三丧,鹓邹劳卵翼。qú zi suì sān sàng,yuān zōu láo luǎn yì。
尤嗟中殇女,絺绣已能刺。yóu jiē zhōng shāng nǚ,chī xiù yǐ néng cì。
吾儿幸存二,怀抱若可释。wú ér xìng cún èr,huái bào ruò kě shì。
疲劣不好学,稍令诵内则。pí liè bù hǎo xué,shāo lìng sòng nèi zé。
君诚旷达士,悲泪莫频滴。jūn chéng kuàng dá shì,bēi lèi mò pín dī。
祷神名山颠,置妾居侧室。dǎo shén míng shān diān,zhì qiè jū cè shì。
伫作汤饼会,人醉酒一石。zhù zuò tāng bǐng huì,rén zuì jiǔ yī shí。
宋褧

宋褧

宋褧(1294-1346), 字显夫,大都宛平(今属北京市)人。泰定元年(1324)进士,授秘书监校书即,改翰林编修。后至元三年(1337)累官监察御史,出佥山南宪,改西台都事,入为翰林待制,迁国子司业,擢翰林直学士,兼经筵讲官。卒赠范阳郡侯,谥文清。著有《燕石集》。延佑中,挟其所作诗歌,从其兄本(字诚夫)入京师,受到元明善、张养浩、蔡文渊、王士熙方等学者的慰荐。至治元年(1321),兄诚夫登进士第一,后三年(1324)显夫亦擢第,出于曹元用、虞集、孛术鲁翀之门,时士论荣之。 宋褧的作品>>

猜您喜欢

冬日杂诗

宋褧

下床指直难结带,出户舌卷深入喉。xià chuáng zhǐ zhí nán jié dài,chū hù shé juǎn shēn rù hóu。
共羡将军能出猎,党家帐里不风流。gòng xiàn jiāng jūn néng chū liè,dǎng jiā zhàng lǐ bù fēng liú。

冬日杂诗

宋褧

金阙银宫上帝居,绿章封事达云衢。jīn quē yín gōng shàng dì jū,lǜ zhāng fēng shì dá yún qú。
晓来官吏传相告,明日放生仍断屠。xiǎo lái guān lì chuán xiāng gào,míng rì fàng shēng réng duàn tú。

冬日杂诗

宋褧

扫除愁恨惟应酒,陶写襟灵仅有诗。sǎo chú chóu hèn wéi yīng jiǔ,táo xiě jīn líng jǐn yǒu shī。
四十头颅只如此,可能心事及游丝。sì shí tóu lú zhǐ rú cǐ,kě néng xīn shì jí yóu sī。

万户侯李通敏祠堂

宋褧

猿臂将军金虎符,寻常气压万熊貙。yuán bì jiāng jūn jīn hǔ fú,xún cháng qì yā wàn xióng chū。
而今庙貌开生面,犹似辕门按湛卢。ér jīn miào mào kāi shēng miàn,yóu shì yuán mén àn zhàn lú。

送赵伯常淮西宪副

宋褧

十年前是紫薇郎,伴我书声隔粉墙。shí nián qián shì zǐ wēi láng,bàn wǒ shū shēng gé fěn qiáng。
今日绣衣持斧去,冲冠毛发半秋霜。jīn rì xiù yī chí fǔ qù,chōng guān máo fā bàn qiū shuāng。

送赵伯常淮西宪副

宋褧

元龙湖海旧襟期,叔度汪洋万顷陂。yuán lóng hú hǎi jiù jīn qī,shū dù wāng yáng wàn qǐng bēi。
知君不作媕娿态,拟见澄清报盛时。zhī jūn bù zuò ān ē tài,nǐ jiàn chéng qīng bào shèng shí。

送赵伯常淮西宪副

宋褧

天北天南赋远游,合肥城下理松楸。tiān běi tiān nán fù yuǎn yóu,hé féi chéng xià lǐ sōng qiū。
多应梦见还家乐,无复眉攒去国愁。duō yīng mèng jiàn hái jiā lè,wú fù méi zǎn qù guó chóu。

送赵伯常淮西宪副

宋褧

常日相陪散马蹄,官曹同事凤城西。cháng rì xiāng péi sàn mǎ tí,guān cáo tóng shì fèng chéng xī。
别来应忆太禧白,醉后仍须乌迭泥。bié lái yīng yì tài xǐ bái,zuì hòu réng xū wū dié ní。

送赵伯常淮西宪副

宋褧

明月清风赤壁矶,八公山色照涟漪。míng yuè qīng fēng chì bì jī,bā gōng shān sè zhào lián yī。
轺车使者多清致,揽辔经行合有诗。yáo chē shǐ zhě duō qīng zhì,lǎn pèi jīng xíng hé yǒu shī。

送赵伯常淮西宪副

宋褧

春来几度送华辀,芳草多情柳亦愁。chūn lái jǐ dù sòng huá zhōu,fāng cǎo duō qíng liǔ yì chóu。
不惜裁诗写离恨,道傍只恐鬼揶揄。bù xī cái shī xiě lí hèn,dào bàng zhǐ kǒng guǐ yé yú。

李文愿自号寓盘

宋褧

茂树清泉乐意深,当年只有一知音。mào shù qīng quán lè yì shēn,dāng nián zhǐ yǒu yī zhī yīn。
却怜千古河阳月,几照令人慕蔺心。què lián qiān gǔ hé yáng yuè,jǐ zhào lìng rén mù lìn xīn。

送张克宁赴淮东宪掾

宋褧

读律由来可致身,十年乌府气无伦。dú lǜ yóu lái kě zhì shēn,shí nián wū fǔ qì wú lún。
明朝奉檄淮南去,多少芳年惜后尘。míng cháo fèng xí huái nán qù,duō shǎo fāng nián xī hòu chén。

神凤琴

宋褧

绝响朝阳瑞世鸣,喧啾百鸟谩关情。jué xiǎng cháo yáng ruì shì míng,xuān jiū bǎi niǎo mán guān qíng。
却凭千古丝桐在,传得岐山一样声。què píng qiān gǔ sī tóng zài,chuán dé qí shān yī yàng shēng。

浴罢

宋褧

黄华街市雨珊珊,磴滑桥危马足难。huáng huá jiē shì yǔ shān shān,dèng huá qiáo wēi mǎ zú nán。
催唤小胥供祝版,吴歈坊下振衣还。cuī huàn xiǎo xū gōng zhù bǎn,wú yú fāng xià zhèn yī hái。

平望驿和王伯循芙蓉韵

宋褧

都门暑雨别匆匆,尊酒论文久不重。dōu mén shǔ yǔ bié cōng cōng,zūn jiǔ lùn wén jiǔ bù zhòng。
却忆篷莱云起处,如舟亭下看芙蓉。què yì péng lái yún qǐ chù,rú zhōu tíng xià kàn fú róng。