古诗词

题焦山客位

王奕

锁断长江铁户门,风帆云海几朝昏。suǒ duàn zhǎng jiāng tiě hù mén,fēng fān yún hǎi jǐ cháo hūn。
能依佛教绵遗址,大胜焦家裕后昆。néng yī fú jiào mián yí zhǐ,dà shèng jiāo jiā yù hòu kūn。
鹤骨已仙羲帖在,鳌身不动米碑存。hè gǔ yǐ xiān xī tiē zài,áo shēn bù dòng mǐ bēi cún。
住山传得文殊印,遮莫前身是了元。zhù shān chuán dé wén shū yìn,zhē mò qián shēn shì le yuán。

王奕

王奕(生卒年不详),字伯敬,号斗山,玉山(今属江西)人。生于南宋,入元后曾出任玉山县儒学教谕。与谢枋得等南宋遗民交往密切,诗文中不乏以遗民自居的文句,所以《宋诗纪事》将他列入书中。清乾隆年间编《四库全书》,因王奕《玉窗如庵记》末署“岁癸巳二月朔,前奉旨特补玉山儒学教谕王奕伯敬谨撰并书”,认为“癸巳为至元三十年(1293),然则奕食元禄久矣,迹其出处,与仇远、白珽相类。”(《四库全书总目》卷一六六)改题元人。代表作品有《酹江月》、《摸鱼儿》和《沁园春》等。 王奕的作品>>

猜您喜欢

和李太白泰山一首

王奕

泰山天地极,邹鲁圣贤关。tài shān tiān dì jí,zōu lǔ shèng xián guān。
周匝二千里,卓然位其间。zhōu zā èr qiān lǐ,zhuó rán wèi qí jiān。
五文合泗水,八荒无竞山。wǔ wén hé sì shuǐ,bā huāng wú jìng shān。
扶舆清淑运,日夜何曾闲。fú yú qīng shū yùn,rì yè hé céng xián。
尼山连峄阜,岂徒翠浮鬟。ní shān lián yì fù,qǐ tú cuì fú huán。
轩辕与羲皞,孔孟垂曾颜。xuān yuán yǔ xī hào,kǒng mèng chuí céng yán。
正气尽此出,高哉其可攀。zhèng qì jǐn cǐ chū,gāo zāi qí kě pān。

和元遗山太山古句

王奕

我来拜邹鲁,舟过歌凤台。wǒ lái bài zōu lǔ,zhōu guò gē fèng tái。
登峄仰东蒙,自谓高矣哉。dēng yì yǎng dōng méng,zì wèi gāo yǐ zāi。
及登东山顶,天级真难阶。jí dēng dōng shān dǐng,tiān jí zhēn nán jiē。
河渎走罅漏,嵪陵塌埏垓。hé dú zǒu xià lòu,qiāo líng tā shān gāi。
己大物自小,夙学得所谐。jǐ dà wù zì xiǎo,sù xué dé suǒ xié。
圣贤分地步,高下随其材。shèng xián fēn dì bù,gāo xià suí qí cái。
于道既有觉,沿崖剔碑苔。yú dào jì yǒu jué,yán yá tī bēi tái。
七十二君者,谬迷良可哀。qī shí èr jūn zhě,miù mí liáng kě āi。
王侯鬨蚁穴,休王滋无涯。wáng hóu hòng yǐ xué,xiū wáng zī wú yá。
三千六百期,治忽知几回。sān qiān liù bǎi qī,zhì hū zhī jǐ huí。
悠哉身后史,聊尔生前杯。yōu zāi shēn hòu shǐ,liáo ěr shēng qián bēi。
大块囿躯壳,客气行风雷。dà kuài yòu qū ké,kè qì xíng fēng léi。
神功一收敛,非去亦非来。shén gōng yī shōu liǎn,fēi qù yì fēi lái。
试出亭毒表,岱峰赤微埃。shì chū tíng dú biǎo,dài fēng chì wēi āi。
安得铁柄帚,扫尽兀突堆。ān dé tiě bǐng zhǒu,sǎo jǐn wù tū duī。
上下一无极,释然畅虚怀。shàng xià yī wú jí,shì rán chàng xū huái。
平明下山去,天门挂芒鞋。píng míng xià shān qù,tiān mén guà máng xié。
金童玉女夹道迎,鸾铃凤翟红云开。jīn tóng yù nǚ jiā dào yíng,luán líng fèng dí hóng yún kāi。
道逢明复与守道,拊肩携手歌崔嵬。dào féng míng fù yǔ shǒu dào,fǔ jiān xié shǒu gē cuī wéi。
谓予如欲看白日,请骑黄鹄同上无色空界外。wèi yǔ rú yù kàn bái rì,qǐng qí huáng gǔ tóng shàng wú sè kōng jiè wài。
苍梧帝子正与彼,倏忽混沌高卧真蓬莱。cāng wú dì zi zhèng yǔ bǐ,shū hū hùn dùn gāo wò zhēn péng lái。

贽见五峰燕先生

王奕

康庐崒嵂撑青空,五峰下有神仙翁。kāng lú zú lǜ chēng qīng kōng,wǔ fēng xià yǒu shén xiān wēng。
黄金为佩白玉琐,跨虹飞上燕台穹。huáng jīn wèi pèi bái yù suǒ,kuà hóng fēi shàng yàn tái qióng。
紫垣苍琐白日静,薇花韵的明丹衷。zǐ yuán cāng suǒ bái rì jìng,wēi huā yùn de míng dān zhōng。
帝谓公田久不井,为提明月江西东。dì wèi gōng tián jiǔ bù jǐng,wèi tí míng yuè jiāng xī dōng。
某邱某壑无隐耳,贮见汉庾堆陈红。mǒu qiū mǒu hè wú yǐn ěr,zhù jiàn hàn yǔ duī chén hóng。
周官六典冢宰事,有功?亩方为忠。zhōu guān liù diǎn zhǒng zǎi shì,yǒu gōng mǔ fāng wèi zhōng。
蹇予落魄不耕子,半生煮字悲吟穷。jiǎn yǔ luò pò bù gēng zi,bàn shēng zhǔ zì bēi yín qióng。
盖头不思恋茅屋,负笈远拜夫子宫。gài tóu bù sī liàn máo wū,fù jí yuǎn bài fū zi gōng。
黄河泰华幸一见,于人须识欧阳公。huáng hé tài huá xìng yī jiàn,yú rén xū shí ōu yáng gōng。
枯根纤芥尽收拾,药笼未必遗芳藭。kū gēn xiān jiè jǐn shōu shí,yào lóng wèi bì yí fāng qióng。
品题愿借燕许笔,可以报德歌豳风。pǐn tí yuàn jiè yàn xǔ bǐ,kě yǐ bào dé gē bīn fēng。

登秦邮文游亭天壁亭长歌

王奕

湖天澹澹湖水碧,湖风冉冉湖云收。hú tiān dàn dàn hú shuǐ bì,hú fēng rǎn rǎn hú yún shōu。
湖白几顷菰米地,湖汊几摺芦花洲。hú bái jǐ qǐng gū mǐ dì,hú chà jǐ zhé lú huā zhōu。
几千万劫走尽夜,三十六镜磨春秋。jǐ qiān wàn jié zǒu jǐn yè,sān shí liù jìng mó chūn qiū。
江南狂客归自鲁,骑驴载酒游文游。jiāng nán kuáng kè guī zì lǔ,qí lǘ zài jiǔ yóu wén yóu。
文游已落钟鼓界,斯文丧矣游人羞。wén yóu yǐ luò zhōng gǔ jiè,sī wén sàng yǐ yóu rén xiū。
蚌胎明月吸莘老,鸦背落日悲少游。bàng tāi míng yuè xī shēn lǎo,yā bèi luò rì bēi shǎo yóu。
东坡双井化异物,神光奕奕穿斗牛。dōng pō shuāng jǐng huà yì wù,shén guāng yì yì chuān dòu niú。
文章不逐岁月老,精爽常与天地流。wén zhāng bù zhú suì yuè lǎo,jīng shuǎng cháng yǔ tiān dì liú。
赏心倘得际美景,薄才自许追前修。shǎng xīn tǎng dé jì měi jǐng,báo cái zì xǔ zhuī qián xiū。
安得老米鸡距笔,生绡百疋横戈矛。ān dé lǎo mǐ jī jù bǐ,shēng xiāo bǎi pǐ héng gē máo。
守台旧卒年九十,颐隐于脐肩过头。shǒu tái jiù zú nián jiǔ shí,yí yǐn yú qí jiān guò tóu。
六十年前边鄙事,且言且泣气咽喉。liù shí nián qián biān bǐ shì,qiě yán qiě qì qì yàn hóu。
甚言秦欲帝万世,据此要地置急邮。shén yán qín yù dì wàn shì,jù cǐ yào dì zhì jí yóu。
海田陵谷无定在,如今非项亦非刘。hǎi tián líng gǔ wú dìng zài,rú jīn fēi xiàng yì fēi liú。
王生感慨重抵掌,惊起一片湖中鸥。wáng shēng gǎn kǎi zhòng dǐ zhǎng,jīng qǐ yī piàn hú zhōng ōu。
鸥飞没入翠烟里,乾坤纳纳归双眸。ōu fēi méi rù cuì yān lǐ,qián kūn nà nà guī shuāng móu。
何当飞出天壁外,春风吹散眉峰愁。hé dāng fēi chū tiān bì wài,chūn fēng chuī sàn méi fēng chóu。

庚寅五月十二日偕赵平甫拜采石神霄宫太白坟

王奕

孤风吹黄鹄,远客归自鲁。gū fēng chuī huáng gǔ,yuǎn kè guī zì lǔ。
瓣香拜公坟,梁月重凄楚。bàn xiāng bài gōng fén,liáng yuè zhòng qī chǔ。
比曾登太山,依韵踵遐武。bǐ céng dēng tài shān,yī yùn zhǒng xiá wǔ。
生平景仰心,兹夕遂亲睹。shēng píng jǐng yǎng xīn,zī xī suì qīn dǔ。
何地无青山,何人无黄土。hé dì wú qīng shān,hé rén wú huáng tǔ。
艳艳谪仙翁,配月照今古。yàn yàn zhé xiān wēng,pèi yuè zhào jīn gǔ。
惜哉生死世,于道竟无补。xī zāi shēng sǐ shì,yú dào jìng wú bǔ。
世乏蹈海人,此事与谁语。shì fá dǎo hǎi rén,cǐ shì yǔ shuí yǔ。
徘徊暮云亭,玄蝉诉轻暑。pái huái mù yún tíng,xuán chán sù qīng shǔ。

青山二章章四句

王奕

青青者山,并祠其间。qīng qīng zhě shān,bìng cí qí jiān。
郭李遐矣,高义莫攀。guō lǐ xiá yǐ,gāo yì mò pān。
山之青青,策蹇来经。shān zhī qīng qīng,cè jiǎn lái jīng。
千古一日,二公之灵。qiān gǔ yī rì,èr gōng zhī líng。

谢叠山先生己丑九月被执北行闽士以诗送之

王奕

皇天久矣眼垂青,盼盼先生此一行。huáng tiān jiǔ yǐ yǎn chuí qīng,pàn pàn xiān shēng cǐ yī xíng。
遗表不随诸葛死,离骚长伴屈原清。yí biǎo bù suí zhū gé sǐ,lí sāo zhǎng bàn qū yuán qīng。
两生无补秦兴废,一出诚关鲁重轻。liǎng shēng wú bǔ qín xīng fèi,yī chū chéng guān lǔ zhòng qīng。
白骨青山如得所,何消儿女哭清明。bái gǔ qīng shān rú dé suǒ,hé xiāo ér nǚ kū qīng míng。
971234567