古诗词

忆江南·其一晚晴

刘辰翁

朝朝暮,云雨定何如。cháo cháo mù,yún yǔ dìng hé rú。
花日穿窗梅小小,雪风洒雨柳疏疏。huā rì chuān chuāng méi xiǎo xiǎo,xuě fēng sǎ yǔ liǔ shū shū。
人唱晚晴初。rén chàng wǎn qíng chū。
刘辰翁

刘辰翁

刘辰翁(1233.2.4—1297.2.12),字会孟,别号须溪。庐陵灌溪(今江西省吉安市吉安县梅塘乡小灌村)人。南宋末年著名的爱国诗人。 景定三年(1262)登进士第。他一生一生致力于文学创作和文学批评活动,为后人留下了可贵的丰厚文化遗产,遗著由子刘将孙编为《须溪先生全集》,《宋史·艺文志》著录为一百卷,已佚。 刘辰翁的作品>>

猜您喜欢

山行雨中二首

刘辰翁

入城过新雨,路静市人稀。rù chéng guò xīn yǔ,lù jìng shì rén xī。
吾家林塘间,水鸭狂欲飞。wú jiā lín táng jiān,shuǐ yā kuáng yù fēi。
门阑稚子笑,隔树见翁归。mén lán zhì zi xiào,gé shù jiàn wēng guī。
何人无此乐,颓暮乐知希。hé rén wú cǐ lè,tuí mù lè zhī xī。

寄别孙潜斋

刘辰翁

常笑唐衢生,一恸可以死。cháng xiào táng qú shēng,yī tòng kě yǐ sǐ。
焉能流涕被面,日日别知己。yān néng liú tì bèi miàn,rì rì bié zhī jǐ。
又常笑朝鲜,无泪可沾巾,悲歌两语为我吴妇人。yòu cháng xiào cháo xiān,wú lèi kě zhān jīn,bēi gē liǎng yǔ wèi wǒ wú fù rén。
平生钟情重离别,一听《阳关》肠一绝。píng shēng zhōng qíng zhòng lí bié,yī tīng yáng guān cháng yī jué。
铜驼陌上会逢君,谁料相忘如永诀。tóng tuó mò shàng huì féng jūn,shuí liào xiāng wàng rú yǒng jué。
昔携手青春,春水一笑禊吏尘。xī xié shǒu qīng chūn,chūn shuǐ yī xiào xì lì chén。
醉能强歌醒能赋,满坐唯有孙尧文。zuì néng qiáng gē xǐng néng fù,mǎn zuò wéi yǒu sūn yáo wén。
酒阑歌断如转烛,寒食累累新鬼哭。jiǔ lán gē duàn rú zhuǎn zhú,hán shí lèi lèi xīn guǐ kū。
丞相书桐异鸟巢,曾园仙市芳郊绿。chéng xiāng shū tóng yì niǎo cháo,céng yuán xiān shì fāng jiāo lǜ。
海棠三径无根枝,败瓦颓垣亦已锄。hǎi táng sān jìng wú gēn zhī,bài wǎ tuí yuán yì yǐ chú。
旧游勿感有至此,独为吾党权区区。jiù yóu wù gǎn yǒu zhì cǐ,dú wèi wú dǎng quán qū qū。
我欲与君重一到,化为长瓶酹荒草。wǒ yù yǔ jūn zhòng yī dào,huà wèi zhǎng píng lèi huāng cǎo。
早知世事去如风,只合黄公垆下倒。zǎo zhī shì shì qù rú fēng,zhǐ hé huáng gōng lú xià dào。
当时一醉锸埋我,不见兴亡应更好。dāng shí yī zuì chā mái wǒ,bù jiàn xīng wáng yīng gèng hǎo。
且复止此休云云,我有臣子高能文。qiě fù zhǐ cǐ xiū yún yún,wǒ yǒu chén zi gāo néng wén。
令其讲罢日就君,就君归日诵所闻。lìng qí jiǎng bà rì jiù jūn,jiù jūn guī rì sòng suǒ wén。
吾贫吾老不足念,君须君发何年□。wú pín wú lǎo bù zú niàn,jūn xū jūn fā hé nián。
幼安九十愁更愁,空羡一生长乐传。yòu ān jiǔ shí chóu gèng chóu,kōng xiàn yī shēng zhǎng lè chuán。
呜呼斯人斯世不相见,绿树莺啼泪如霰。wū hū sī rén sī shì bù xiāng jiàn,lǜ shù yīng tí lèi rú xiàn。

文姬归汉图

刘辰翁

鹤巢覆绝孔文举,锦衾裹葬杨德祖。hè cháo fù jué kǒng wén jǔ,jǐn qīn guǒ zàng yáng dé zǔ。
铜雀春风歌舞长,独复悽然若人女。tóng què chūn fēng gē wǔ zhǎng,dú fù qī rán ruò rén nǚ。
故人有女胜无儿,满腹兴亡身属谁。gù rén yǒu nǚ shèng wú ér,mǎn fù xīng wáng shēn shǔ shuí。
琴烧笛折?灰冷,开卷草深归鹤饥。qín shāo dí zhé qín huī lěng,kāi juǎn cǎo shēn guī hè jī。
美人用事单于国,细马驼金为余北。měi rén yòng shì dān yú guó,xì mǎ tuó jīn wèi yú běi。
曾从过雁借书看,又向枯鱼寄声得。céng cóng guò yàn jiè shū kàn,yòu xiàng kū yú jì shēng dé。
胡笳日听心自哀,天遣前朝汉使来。hú jiā rì tīng xīn zì āi,tiān qiǎn qián cháo hàn shǐ lái。
穹庐抱子送于野,欲去欲往真难哉。qióng lú bào zi sòng yú yě,yù qù yù wǎng zhēn nán zāi。
大儿牵衣小儿乳,割乳分携泪如雨。dà ér qiān yī xiǎo ér rǔ,gē rǔ fēn xié lèi rú yǔ。
跂马儿啼渐不闻,肠断一如初遇虏。qí mǎ ér tí jiàn bù wén,cháng duàn yī rú chū yù lǔ。
画图巧画欲无声,不尽贤王子母情。huà tú qiǎo huà yù wú shēng,bù jǐn xián wáng zi mǔ qíng。
踟蹰拳局各有态,未必日暮分驰能。chí chú quán jú gè yǒu tài,wèi bì rì mù fēn chí néng。
天长地久何终极,事已不堪回首觅。tiān zhǎng dì jiǔ hé zhōng jí,shì yǐ bù kān huí shǒu mì。
草无南北是青青,云有朝昏长幂幂。cǎo wú nán běi shì qīng qīng,yún yǒu cháo hūn zhǎng mì mì。
琵琶恨绝妒难消,海上羝儿梦岂遥。pí pá hèn jué dù nán xiāo,hǎi shàng dī ér mèng qǐ yáo。
入见玉关天似锦,归从金马晚当朝。rù jiàn yù guān tiān shì jǐn,guī cóng jīn mǎ wǎn dāng cháo。
容仪憔悴恩无骨,记问荒唐存又没。róng yí qiáo cuì ēn wú gǔ,jì wèn huāng táng cún yòu méi。
卫郎去我墓何斯,魏史亲人礼难越。wèi láng qù wǒ mù hé sī,wèi shǐ qīn rén lǐ nán yuè。
当时一女赎元身,乱代流离更可闻。dāng shí yī nǚ shú yuán shēn,luàn dài liú lí gèng kě wén。
天南地北有归路,四海九州无故人。tiān nán dì běi yǒu guī lù,sì hǎi jiǔ zhōu wú gù rén。

读杜拾遗百忧集行有感

刘辰翁

余生行年将六十,不知何者为忧戚。yú shēng xíng nián jiāng liù shí,bù zhī hé zhě wèi yōu qī。
富贵不骄贫贱安,以此存心度朝夕。fù guì bù jiāo pín jiàn ān,yǐ cǐ cún xīn dù cháo xī。
往年承乏佐中书,大官羊膳供堂食。wǎng nián chéng fá zuǒ zhōng shū,dà guān yáng shàn gōng táng shí。
只今赐老作编氓,衣食信天无固必。zhǐ jīn cì lǎo zuò biān máng,yī shí xìn tiān wú gù bì。
陋巷箪瓢如素居,不管茅茨春雨湿。lòu xiàng dān piáo rú sù jū,bù guǎn máo cí chūn yǔ shī。
门前载酒求赋诗,锦轴牙签日堆积。mén qián zài jiǔ qiú fù shī,jǐn zhóu yá qiān rì duī jī。
在官不置负郭田,既老翻得稽古力。zài guān bù zhì fù guō tián,jì lǎo fān dé jī gǔ lì。
毁誉都忘月旦评,姓名不上春秋笔。huǐ yù dōu wàng yuè dàn píng,xìng míng bù shàng chūn qiū bǐ。
朝米不烦邻僧送,暮米不烦太仓籴。cháo mǐ bù fán lín sēng sòng,mù mǐ bù fán tài cāng dí。
我亦一饭不忘君,文人相轻所不及。wǒ yì yī fàn bù wàng jūn,wén rén xiāng qīng suǒ bù jí。
伤哉白首杜拾遗,入蜀还秦劳辙迹。shāng zāi bái shǒu dù shí yí,rù shǔ hái qín láo zhé jì。
文章盖世亦何为,妻子相看百忧集。wén zhāng gài shì yì hé wèi,qī zi xiāng kàn bǎi yōu jí。

赠制笔生许文瑶

刘辰翁

许生精艺谁可及,材用刚柔以制笔。xǔ shēng jīng yì shuí kě jí,cái yòng gāng róu yǐ zhì bǐ。
水盆洗出紫兔毫,便觉文章生羽翼。shuǐ pén xǐ chū zǐ tù háo,biàn jué wén zhāng shēng yǔ yì。
蒙恬将军为动色,为是秦王旧时物。méng tián jiāng jūn wèi dòng sè,wèi shì qín wáng jiù shí wù。
丞相斯曾从驾行,载此篆书封禅碣。chéng xiāng sī céng cóng jià xíng,zài cǐ zhuàn shū fēng chán jié。
从秦至今几千载,兔尚存皮竹可采。cóng qín zhì jīn jǐ qiān zài,tù shàng cún pí zhú kě cǎi。
利济天下功不有,入手千人万人爱。lì jì tiān xià gōng bù yǒu,rù shǒu qiān rén wàn rén ài。
我昔为郎居粉署,用笔唯于许生取。wǒ xī wèi láng jū fěn shǔ,yòng bǐ wéi yú xǔ shēng qǔ。
轻衫日对紫薇花,写遍江淹梦中句。qīng shān rì duì zǐ wēi huā,xiě biàn jiāng yān mèng zhōng jù。

刘辰翁

花前速到速到,月下一杯一杯。huā qián sù dào sù dào,yuè xià yī bēi yī bēi。
好语被人道尽,簪花步月归来。hǎo yǔ bèi rén dào jǐn,zān huā bù yuè guī lái。

月诗

刘辰翁

霓裳声里一攧,如今是第几轮?ní shang shēng lǐ yī diān,rú jīn shì dì jǐ lún?
赤壁黄楼都在,古今多少愁人。chì bì huáng lóu dōu zài,gǔ jīn duō shǎo chóu rén。

春归

刘辰翁

留春一日不可,种树十年未成。liú chūn yī rì bù kě,zhǒng shù shí nián wèi chéng。
芳草断肠花落,绿窗携手莺声。fāng cǎo duàn cháng huā luò,lǜ chuāng xié shǒu yīng shēng。

渔歌效陈自堂作

刘辰翁

石头城落淮水,刘郎浦对伍洲。shí tóu chéng luò huái shuǐ,liú láng pǔ duì wǔ zhōu。
越沼吴湖安在,月明人唱湖州。yuè zhǎo wú hú ān zài,yuè míng rén chàng hú zhōu。