古诗词

最高楼其一寿秋水

刘辰翁

银河水,洗得世间清。yín hé shuǐ,xǐ dé shì jiān qīng。
山色雨馀青。shān sè yǔ yú qīng。
老子纶巾棋别墅,人家鼾睡柝秋城。lǎo zi lún jīn qí bié shù,rén jiā hān shuì tuò qiū chéng。
定谁劳,定谁福,定谁能。dìng shuí láo,dìng shuí fú,dìng shuí néng。
常恨著、景升儿不似。cháng hèn zhù jǐng shēng ér bù shì。
又恨著、景升牛小耳。yòu hèn zhù jǐng shēng niú xiǎo ěr。
空相望,愧平生。kōng xiāng wàng,kuì píng shēng。
我欲临风扶玉树,自攀承露酌金茎。wǒ yù lín fēng fú yù shù,zì pān chéng lù zhuó jīn jīng。
看昆明,鳞石长,海桑晴。kàn kūn míng,lín shí zhǎng,hǎi sāng qíng。
刘辰翁

刘辰翁

刘辰翁(1233.2.4—1297.2.12),字会孟,别号须溪。庐陵灌溪(今江西省吉安市吉安县梅塘乡小灌村)人。南宋末年著名的爱国诗人。 景定三年(1262)登进士第。他一生一生致力于文学创作和文学批评活动,为后人留下了可贵的丰厚文化遗产,遗著由子刘将孙编为《须溪先生全集》,《宋史·艺文志》著录为一百卷,已佚。 刘辰翁的作品>>

猜您喜欢

留京

刘辰翁

远梦孤难到,凭高烟景微。yuǎn mèng gū nán dào,píng gāo yān jǐng wēi。
重留山仆怨,数别里人稀。zhòng liú shān pū yuàn,shù bié lǐ rén xī。
病用寒衣尽,书无定日归。bìng yòng hán yī jǐn,shū wú dìng rì guī。
十年行役事,俯首辄歔欷。shí nián xíng yì shì,fǔ shǒu zhé xū xī。

挽刘明国

刘辰翁

浮邱成一梦,如此哭斯人。fú qiū chéng yī mèng,rú cǐ kū sī rén。
宇宙真如醉,风霆若有神。yǔ zhòu zhēn rú zuì,fēng tíng ruò yǒu shén。
涅槃空万劫,悬解总微尘。niè pán kōng wàn jié,xuán jiě zǒng wēi chén。
有子承千载,堂堂麟笔新。yǒu zi chéng qiān zài,táng táng lín bǐ xīn。

题永兴寺双罗汉树

刘辰翁

胜游重过日,双鬓已如秋。shèng yóu zhòng guò rì,shuāng bìn yǐ rú qiū。
古树连云干,苍枝傍日浮。gǔ shù lián yún gàn,cāng zhī bàng rì fú。
阴垂先代影,僧似六朝幽。yīn chuí xiān dài yǐng,sēng shì liù cháo yōu。
翠藓横铺地,相贪竟日留。cuì xiǎn héng pù dì,xiāng tān jìng rì liú。

龙雾洲雪

刘辰翁

此处几人行,隔波摇暮晴。cǐ chù jǐ rén xíng,gé bō yáo mù qíng。
洲回江似玦,山远雪如城。zhōu huí jiāng shì jué,shān yuǎn xuě rú chéng。
离合看双橹,荒寒又一程。lí hé kàn shuāng lǔ,huāng hán yòu yī chéng。
今年梅未醉,最觉别来轻。jīn nián méi wèi zuì,zuì jué bié lái qīng。

夜雨

刘辰翁

夜半起雷车,天门报晓衙。yè bàn qǐ léi chē,tiān mén bào xiǎo yá。
何消如此雨,又有未开花。hé xiāo rú cǐ yǔ,yòu yǒu wèi kāi huā。
绣被人中酒,茅檐客梦家。xiù bèi rén zhōng jiǔ,máo yán kè mèng jiā。
一晴天地阔,稽首见重华。yī qíng tiān dì kuò,jī shǒu jiàn zhòng huá。

钱秀才要社日呈汉宰诗书以予之钱以长句为谢饶秀才又用社日韵作诗见投因用韵并答二君

刘辰翁

知津积雨坡云尔,故并涪翁快阁晴。zhī jīn jī yǔ pō yún ěr,gù bìng fú wēng kuài gé qíng。
投赠更欣佳士识,眵昏宁待好山明。tóu zèng gèng xīn jiā shì shí,chī hūn níng dài hǎo shān míng。
浩然放逐缘多病,东野穷愁坐不平。hào rán fàng zhú yuán duō bìng,dōng yě qióng chóu zuò bù píng。
万岁千秋有何得,一杯断勿换浮名。wàn suì qiān qiū yǒu hé dé,yī bēi duàn wù huàn fú míng。

馀兴

刘辰翁

江国迟归二十年,十年两系峡江船。jiāng guó chí guī èr shí nián,shí nián liǎng xì xiá jiāng chuán。
身如梅子半晴雨,路入柳花相后先。shēn rú méi zi bàn qíng yǔ,lù rù liǔ huā xiāng hòu xiān。
堠短堠长春系马,江南江北夜闻鹃。hòu duǎn hòu zhǎng chūn xì mǎ,jiāng nán jiāng běi yè wén juān。
人生老大空无用,寄语群儿早着鞭。rén shēng lǎo dà kōng wú yòng,jì yǔ qún ér zǎo zhe biān。

重阳

刘辰翁

风流九日胜前期,谁把茱萸压桂枝。fēng liú jiǔ rì shèng qián qī,shuí bǎ zhū yú yā guì zhī。
天地尽从骚国老,风烟何似蒋陵时。tiān dì jǐn cóng sāo guó lǎo,fēng yān hé shì jiǎng líng shí。
故人四海知谁健,白发黄花总奈吹。gù rén sì hǎi zhī shuí jiàn,bái fā huáng huā zǒng nài chuī。
满座衣冠陈迹远,明年复忆去年诗。mǎn zuò yī guān chén jì yuǎn,míng nián fù yì qù nián shī。

寿段知事

刘辰翁

晓立斓斑拜二亲,拥门贺客半诗人。xiǎo lì lán bān bài èr qīn,yōng mén hè kè bàn shī rén。
月三十斛菊花水,秋八千年椿树春。yuè sān shí hú jú huā shuǐ,qiū bā qiān nián chūn shù chūn。
每有传闻须说项,明当召入定留恂。měi yǒu chuán wén xū shuō xiàng,míng dāng zhào rù dìng liú xún。
南来北去多陈迹,惟有声名日日新。nán lái běi qù duō chén jì,wéi yǒu shēng míng rì rì xīn。

寿城山六十五

刘辰翁

留得八千唐刺史,看成百亿宰官身。liú dé bā qiān táng cì shǐ,kàn chéng bǎi yì zǎi guān shēn。
不争一月大小闰,犹是两朝耆俊人。bù zhēng yī yuè dà xiǎo rùn,yóu shì liǎng cháo qí jùn rén。
今岁两翻初度日,明年三十六宫春。jīn suì liǎng fān chū dù rì,míng nián sān shí liù gōng chūn。
近来化得乡君子,为报麻姑不更尘。jìn lái huà dé xiāng jūn zi,wèi bào má gū bù gèng chén。

寿周耐轩府尹

刘辰翁

去日江南梅未花,归来芳草涨天涯。qù rì jiāng nán méi wèi huā,guī lái fāng cǎo zhǎng tiān yá。
驰驱斥堠八千里,梦寐青原十万家。chí qū chì hòu bā qiān lǐ,mèng mèi qīng yuán shí wàn jiā。
白叟倚门清燕寝,黄童骑马学胡笳。bái sǒu yǐ mén qīng yàn qǐn,huáng tóng qí mǎ xué hú jiā。
八陵尽是燕京路,想为孤楸讯暮鸦。bā líng jǐn shì yàn jīng lù,xiǎng wèi gū qiū xùn mù yā。

寿王按察

刘辰翁

试手东南第一杯,江南知己是寒梅。shì shǒu dōng nán dì yī bēi,jiāng nán zhī jǐ shì hán méi。
山中四老衣冠起,野外诸生俎豆开。shān zhōng sì lǎo yī guān qǐ,yě wài zhū shēng zǔ dòu kāi。
天运又从今日始,江空如见古翁来。tiān yùn yòu cóng jīn rì shǐ,jiāng kōng rú jiàn gǔ wēng lái。
清平笑语皆文物,早起书云认鲁台。qīng píng xiào yǔ jiē wén wù,zǎo qǐ shū yún rèn lǔ tái。

周耐溪见访

刘辰翁

麦径萦纡缩寄蜗,传呼惊倒望前牙。mài jìng yíng yū suō jì wō,chuán hū jīng dào wàng qián yá。
能忘特进群公表,来访寻常百姓家。néng wàng tè jìn qún gōng biǎo,lái fǎng xún cháng bǎi xìng jiā。
草市波喧腾骑竹,柴门路隘簇鞍花。cǎo shì bō xuān téng qí zhú,chái mén lù ài cù ān huā。
屏窥不信雌同甲,为倍高明两鬓萧。píng kuī bù xìn cí tóng jiǎ,wèi bèi gāo míng liǎng bìn xiāo。

清明日偶成

刘辰翁

海日高高天欲斜,断桥无复听呕哑。hǎi rì gāo gāo tiān yù xié,duàn qiáo wú fù tīng ǒu yǎ。
墓中酩酊已千载,陌上清明有几家。mù zhōng mǐng dīng yǐ qiān zài,mò shàng qīng míng yǒu jǐ jiā。
已老愈疏惟酒盏,更晴相觅是梅花。yǐ lǎo yù shū wéi jiǔ zhǎn,gèng qíng xiāng mì shì méi huā。
年年春怨深如昨,莫把无涯恨有涯。nián nián chūn yuàn shēn rú zuó,mò bǎ wú yá hèn yǒu yá。

谢客起早自嘲

刘辰翁

笔起春如海,辞穷客到家。bǐ qǐ chūn rú hǎi,cí qióng kè dào jiā。
敲门嗔不应,只是隔梅花。qiāo mén chēn bù yīng,zhǐ shì gé méi huā。