古诗词

烛影摇红·其三立春日雪,和秋崖韵

刘辰翁

春日江郊,素娥吹下银幡舞。chūn rì jiāng jiāo,sù é chuī xià yín fān wǔ。
东风点点乱茶烟,留到明朝否。dōng fēng diǎn diǎn luàn chá yān,liú dào míng cháo fǒu。
掩袖凝寒不语。yǎn xiù níng hán bù yǔ。
漫粘酥、枝枝缕缕。màn zhān sū zhī zhī lǚ lǚ。
断肠何似,飞絮多时,落梅深处。duàn cháng hé shì,fēi xù duō shí,luò méi shēn chù。
仙掌擎来,翠眉敛半看成露。xiān zhǎng qíng lái,cuì méi liǎn bàn kàn chéng lù。
惊沙马上面帘轻,谁贵毡庐主。jīng shā mǎ shàng miàn lián qīng,shuí guì zhān lú zhǔ。
多少高阳伴侣。duō shǎo gāo yáng bàn lǚ。
到如今、沉冥几许。dào rú jīn chén míng jǐ xǔ。
乘槎相问,万里银河,欲归无路。chéng chá xiāng wèn,wàn lǐ yín hé,yù guī wú lù。
刘辰翁

刘辰翁

刘辰翁(1233.2.4—1297.2.12),字会孟,别号须溪。庐陵灌溪(今江西省吉安市吉安县梅塘乡小灌村)人。南宋末年著名的爱国诗人。 景定三年(1262)登进士第。他一生一生致力于文学创作和文学批评活动,为后人留下了可贵的丰厚文化遗产,遗著由子刘将孙编为《须溪先生全集》,《宋史·艺文志》著录为一百卷,已佚。 刘辰翁的作品>>

猜您喜欢

春景花蕊上蜂须

刘辰翁

扰扰课生涯,蜂脾若似家。rǎo rǎo kè shēng yá,fēng pí ruò shì jiā。
看来须上蕊,餐尽眼前花。kàn lái xū shàng ruǐ,cān jǐn yǎn qián huā。
百卉如修贡,千门总酿葩。bǎi huì rú xiū gòng,qiān mén zǒng niàng pā。
露香沾掩冉,风絮入槎牙。lù xiāng zhān yǎn rǎn,fēng xù rù chá yá。
饮砚偷玄去,沿簪着鬓斜。yǐn yàn tōu xuán qù,yán zān zhe bìn xié。
粉痕惊坠处,远趁上番衙。fěn hén jīng zhuì chù,yuǎn chèn shàng fān yá。

春景柳塘春水漫

刘辰翁

柳外澹烟光,芊绵去路长。liǔ wài dàn yān guāng,qiān mián qù lù zhǎng。
风花随世界,春水漫池塘。fēng huā suí shì jiè,chūn shuǐ màn chí táng。
手种青青许,堤回曲曲香。shǒu zhǒng qīng qīng xǔ,dī huí qū qū xiāng。
绿犹深旧雨,流不动斜阳。lǜ yóu shēn jiù yǔ,liú bù dòng xié yáng。
濠上知鱼乐,桥边看燕忙。háo shàng zhī yú lè,qiáo biān kàn yàn máng。
栏干风起晚,人影皱罗裳。lán gàn fēng qǐ wǎn,rén yǐng zhòu luó shang。

春景春来常

刘辰翁

世事欢娱梦,芳心老未灰。shì shì huān yú mèng,fāng xīn lǎo wèi huī。
每常须起早,岂独为春来。měi cháng xū qǐ zǎo,qǐ dú wèi chūn lái。
自与韶光约,长应倒载回。zì yǔ sháo guāng yuē,zhǎng yīng dào zài huí。
久无朝马动,漫道晓鸦催。jiǔ wú cháo mǎ dòng,màn dào xiǎo yā cuī。
秧事侵晨理,花期昨夜开。yāng shì qīn chén lǐ,huā qī zuó yè kāi。
误令圯上者,见谓有心哉。wù lìng yí shàng zhě,jiàn wèi yǒu xīn zāi。

春景杖藜入春泥

刘辰翁

步出浣花溪,儿童识杖藜。bù chū huàn huā xī,ér tóng shí zhàng lí。
逝将随晚景,独自入春泥。shì jiāng suí wǎn jǐng,dú zì rù chūn ní。
九节闲堪爱,百钱相与携。jiǔ jié xián kān ài,bǎi qián xiāng yǔ xié。
行从竹鸡里,径到子规西。xíng cóng zhú jī lǐ,jìng dào zi guī xī。
屐弊犹须蜡,壶倾可得提。jī bì yóu xū là,hú qīng kě dé tí。
暮归惊倒载,笑倒白铜鞮。mù guī jīng dào zài,xiào dào bái tóng dī。

春景春草步步绿

刘辰翁

何苦怀芳草,无情绿又新。hé kǔ huái fāng cǎo,wú qíng lǜ yòu xīn。
年年生古道,步步是青春。nián nián shēng gǔ dào,bù bù shì qīng chūn。
愁碧连分袂,飞红堕舞茵。chóu bì lián fēn mèi,fēi hóng duò wǔ yīn。
一筇当秀野,万里亦随人。yī qióng dāng xiù yě,wàn lǐ yì suí rén。
莽苍成芜楚,烟绵又入秦。mǎng cāng chéng wú chǔ,yān mián yòu rù qín。
长安红紫陌,罗袜已生尘。zhǎng ān hóng zǐ mò,luó wà yǐ shēng chén。

春景绝域改春华

刘辰翁

绝域何堪久,悠悠日又斜。jué yù hé kān jiǔ,yōu yōu rì yòu xié。
未能辞客况,更自改春华。wèi néng cí kè kuàng,gèng zì gǎi chūn huá。
故国三千里,荒春八九家。gù guó sān qiān lǐ,huāng chūn bā jiǔ jiā。
一声幽谷鸟,满眼故园花。yī shēng yōu gǔ niǎo,mǎn yǎn gù yuán huā。
渐暖回归雁,馀寒倚暮鸦。jiàn nuǎn huí guī yàn,yú hán yǐ mù yā。
陌头看过客,歌吹拥毡车。mò tóu kàn guò kè,gē chuī yōng zhān chē。

春景绝域改春华

刘辰翁

绝域魂堪断,风烟不可遮。jué yù hún kān duàn,fēng yān bù kě zhē。
至今疑梦事,举目改春华。zhì jīn yí mèng shì,jǔ mù gǎi chūn huá。
此处吾为客,何言国与家。cǐ chù wú wèi kè,hé yán guó yǔ jiā。
尚存他日泪,又看一年花。shàng cún tā rì lèi,yòu kàn yī nián huā。
谷口迁莺语,都城御柳斜。gǔ kǒu qiān yīng yǔ,dōu chéng yù liǔ xié。
茫茫皆汉土,无地种秦瓜。máng máng jiē hàn tǔ,wú dì zhǒng qín guā。

春景寒食月明雨

刘辰翁

寒食娱清夜,飞红已满城。hán shí yú qīng yè,fēi hóng yǐ mǎn chéng。
日悬春又暮,月是雨中明。rì xuán chūn yòu mù,yuè shì yǔ zhōng míng。
汉苑传新烛,鄜州忆故京。hàn yuàn chuán xīn zhú,fū zhōu yì gù jīng。
柳梢眉黯黮,花上泪纵横。liǔ shāo méi àn dǎn,huā shàng lèi zòng héng。
人立斜河澹,晨占上冢晴。rén lì xié hé dàn,chén zhàn shàng zhǒng qíng。
绵田烟泣露,天老岂无情。mián tián yān qì lù,tiān lǎo qǐ wú qíng。

春景落花香满泥

刘辰翁

春去如流水,落花忙又忙。chūn qù rú liú shuǐ,luò huā máng yòu máng。
晴泥空满眼,陈迹尚馀香。qíng ní kōng mǎn yǎn,chén jì shàng yú xiāng。
无计留枝上,愁人香路旁。wú jì liú zhī shàng,chóu rén xiāng lù páng。
雨馀金谷土,风动马嵬囊。yǔ yú jīn gǔ tǔ,fēng dòng mǎ wéi náng。
拾翠遗鸿爪,飞红入燕梁。shí cuì yí hóng zhǎo,fēi hóng rù yàn liáng。
遥怜妆堕马,寸步断人肠。yáo lián zhuāng duò mǎ,cùn bù duàn rén cháng。

春景落花香满泥

刘辰翁

花落秦虞兮,纷纷东复西。huā luò qín yú xī,fēn fēn dōng fù xī。
举头无霁日,满地是香泥。jǔ tóu wú jì rì,mǎn dì shì xiāng ní。
红雨愁如海,絮风飘上堤。hóng yǔ chóu rú hǎi,xù fēng piāo shàng dī。
和成文杏垒,软衬锦鞯蹄。hé chéng wén xìng lěi,ruǎn chèn jǐn jiān tí。
妙舞惊飞燕,醉归扶竹鸡。miào wǔ jīng fēi yàn,zuì guī fú zhú jī。
谁家采桑女,陌上自相携。shuí jiā cǎi sāng nǚ,mò shàng zì xiāng xié。

春景空院落花深

刘辰翁

绿沈空院雨,依约旧谁家。lǜ shěn kōng yuàn yǔ,yī yuē jiù shuí jiā。
已废惟芳草,尤深是落花。yǐ fèi wéi fāng cǎo,yóu shēn shì luò huā。
阴阴迷燕垒,籍籍失蜂衙。yīn yīn mí yàn lěi,jí jí shī fēng yá。
数点埋香玉,千枝委雪沙。shù diǎn mái xiāng yù,qiān zhī wěi xuě shā。
楼残金谷障,路合玉钩斜。lóu cán jīn gǔ zhàng,lù hé yù gōu xié。
唤醒弓弯舞,天风即海涯。huàn xǐng gōng wān wǔ,tiān fēng jí hǎi yá。

春景林花扫更落

刘辰翁

花外愁如海,持觞为扫林。huā wài chóu rú hǎi,chí shāng wèi sǎo lín。
犹深犹可惜,更落更难禁。yóu shēn yóu kě xī,gèng luò gèng nán jìn。
片片春将尽,三三径莫寻。piàn piàn chūn jiāng jǐn,sān sān jìng mò xún。
青苔才列席,红雨又沾襟。qīng tái cái liè xí,hóng yǔ yòu zhān jīn。
不是乘风去,应如立雪深。bù shì chéng fēng qù,yīng rú lì xuě shēn。
柳绵欺我老,旋拂遍能侵。liǔ mián qī wǒ lǎo,xuán fú biàn néng qīn。

春景棋声花院闭

刘辰翁

棋声何处起,满院寂无哗。qí shēng hé chù qǐ,mǎn yuàn jì wú huā。
门闭鸡鸣午,庭空蝶绕花。mén bì jī míng wǔ,tíng kōng dié rào huā。
静中时落子,高处欲惊鸦。jìng zhōng shí luò zi,gāo chù yù jīng yā。
枸杞篱根吠,棠梨屋角斜。gǒu qǐ lí gēn fèi,táng lí wū jiǎo xié。
客迷柯下路,人在橘中家。kè mí kē xià lù,rén zài jú zhōng jiā。
此乐商山似,休争着数差。cǐ lè shāng shān shì,xiū zhēng zhe shù chà。

春景禅房花木深

刘辰翁

此处少人迹,禅房深客心。cǐ chù shǎo rén jì,chán fáng shēn kè xīn。
殿廊常寂寂,花木自深深。diàn láng cháng jì jì,huā mù zì shēn shēn。
面壁看红影,蒲团对绿阴。miàn bì kàn hóng yǐng,pú tuán duì lǜ yīn。
定回蜂欲逗,香在蝶难寻。dìng huí fēng yù dòu,xiāng zài dié nán xún。
棋电惊青子,茶烟出半林。qí diàn jīng qīng zi,chá yān chū bàn lín。
客来参话久,隔屋听鸣禽。kè lái cān huà jiǔ,gé wū tīng míng qín。

春景新火起新烟

刘辰翁

风雨暗绵田,春愁百五天。fēng yǔ àn mián tián,chūn chóu bǎi wǔ tiān。
故人成故俗,新火起新烟。gù rén chéng gù sú,xīn huǒ qǐ xīn yān。
自用青枫后,何如墨突前。zì yòng qīng fēng hòu,hé rú mò tū qián。
人间寒食改,天上蜡薪传。rén jiān hán shí gǎi,tiān shàng là xīn chuán。
当户三星出,齐州九点连。dāng hù sān xīng chū,qí zhōu jiǔ diǎn lián。
人心思汉德,犹望死灰然。rén xīn sī hàn dé,yóu wàng sǐ huī rán。