古诗词

虞美人·其二

刘辰翁

天香国色辞脂粉。tiān xiāng guó sè cí zhī fěn。
肯爱红衫嫩。kěn ài hóng shān nèn。
翛然自取玉为衣。xiāo rán zì qǔ yù wèi yī。
似是银河水皱、织成机。shì shì yín hé shuǐ zhòu zhī chéng jī。
寒欺薄薄春无力。hán qī báo báo chūn wú lì。
月浸霓裳湿。yuè jìn ní shang shī。
一窠香雪世间稀。yī kē xiāng xuě shì jiān xī。
可惜不教留到、布衣时。kě xī bù jiào liú dào bù yī shí。
刘辰翁

刘辰翁

刘辰翁(1233.2.4—1297.2.12),字会孟,别号须溪。庐陵灌溪(今江西省吉安市吉安县梅塘乡小灌村)人。南宋末年著名的爱国诗人。 景定三年(1262)登进士第。他一生一生致力于文学创作和文学批评活动,为后人留下了可贵的丰厚文化遗产,遗著由子刘将孙编为《须溪先生全集》,《宋史·艺文志》著录为一百卷,已佚。 刘辰翁的作品>>

猜您喜欢

唐多令·其八·癸未上元午晴

刘辰翁

春雨满江城。chūn yǔ mǎn jiāng chéng。
汀洲春水生。tīng zhōu chūn shuǐ shēng。
更悲久雨似春酲。gèng bēi jiǔ yǔ shì chūn chéng。
犹有一般天富贵,夜来雨、早来晴。yóu yǒu yī bān tiān fù guì,yè lái yǔ zǎo lái qíng。
年少总看灯。nián shǎo zǒng kàn dēng。
老来犹故情。lǎo lái yóu gù qíng。
便无灯、也自盈盈。biàn wú dēng yě zì yíng yíng。
说着春情谁不爱,今夜月、有人行。shuō zhe chūn qíng shuí bù ài,jīn yè yuè yǒu rén xíng。

虞美人·其一咏牡丹

刘辰翁

空明一朵扬州白。kōng míng yī duǒ yáng zhōu bái。
红紫无□色。hóng zǐ wú sè。
是谁唤作水晶球。shì shuí huàn zuò shuǐ jīng qiú。
惹起高烧银烛、上元愁。rě qǐ gāo shāo yín zhú shàng yuán chóu。
去年一捧飞来雪。qù nián yī pěng fēi lái xuě。
不似渠千叶。bù shì qú qiān yè。
狂风一蹴过秋千。kuáng fēng yī cù guò qiū qiān。
憔悴玉人和泪、望婵娟。qiáo cuì yù rén hé lèi wàng chán juān。

虞美人·其二

刘辰翁

寿安楼子重重蕊。shòu ān lóu zi zhòng zhòng ruǐ。
少见如鱼尾。shǎo jiàn rú yú wěi。
向来染得渭脂红。xiàng lái rǎn dé wèi zhī hóng。
又自细摇花浪、动春风。yòu zì xì yáo huā làng dòng chūn fēng。
赪鳞似是人谁信。chēng lín shì shì rén shuí xìn。
但向残红认。dàn xiàng cán hóng rèn。
若教随水去悠然。ruò jiào suí shuǐ qù yōu rán。
为报沙头玉鹭、莫贪鲜。wèi bào shā tóu yù lù mò tān xiān。

虞美人·其二

刘辰翁

花心定有何人捻。huā xīn dìng yǒu hé rén niǎn。
晕晕如娇靥。yūn yūn rú jiāo yè。
一痕明月老春宵。yī hén míng yuè lǎo chūn xiāo。
正似酥胸潮脸、不曾销。zhèng shì sū xiōng cháo liǎn bù céng xiāo。
当年掌上开元宝。dāng nián zhǎng shàng kāi yuán bǎo。
半是杨妃爪。bàn shì yáng fēi zhǎo。
若教此掐到痴人。ruò jiào cǐ qiā dào chī rén。
任是高墙无路、蝶翻身。rèn shì gāo qiáng wú lù dié fān shēn。

虞美人·其二

刘辰翁

魏家品是君王后。wèi jiā pǐn shì jūn wáng hòu。
岂比昭容袖。qǐ bǐ zhāo róng xiù。
风吹满院绣囊香。fēng chuī mǎn yuàn xiù náng xiāng。
谁赐大师师号、退昭阳。shuí cì dà shī shī hào tuì zhāo yáng。
飞霞一落无根蒂。fēi xiá yī luò wú gēn dì。
空堕重华泪。kōng duò zhòng huá lèi。
离披正午盛时休。lí pī zhèng wǔ shèng shí xiū。
闲为思王重赋、洛神愁。xián wèi sī wáng zhòng fù luò shén chóu。

虞美人·其二

刘辰翁

犹疑绿萼花微甚。yóu yí lǜ è huā wēi shén。
难与青莲并。nán yǔ qīng lián bìng。
青莲朵朵是天人。qīng lián duǒ duǒ shì tiān rén。
又向天人想见、洛阳春。yòu xiàng tiān rén xiǎng jiàn luò yáng chūn。
多情素质尘生步。duō qíng sù zhì chén shēng bù。
况被潘妃污。kuàng bèi pān fēi wū。
此花仍是□微赪。cǐ huā réng shì wēi chēng。
却似娇波波外、两眉青。què shì jiāo bō bō wài liǎng méi qīng。

虞美人·其二

刘辰翁

黄帘绿幕窗垂雾。huáng lián lǜ mù chuāng chuí wù。
表立如承露。biǎo lì rú chéng lù。
夕郎偷看御街灯。xī láng tōu kàn yù jiē dēng。
归奔河边残点、乱如星。guī bēn hé biān cán diǎn luàn rú xīng。
开园蒋李游春雨。kāi yuán jiǎng lǐ yóu chūn yǔ。
蛱蝶穿人舞。jiá dié chuān rén wǔ。
如今烟草锁春晴。rú jīn yān cǎo suǒ chūn qíng。
并与苏堤葛岭、不堪行。bìng yǔ sū dī gé lǐng bù kān xíng。

虞美人·其二

刘辰翁

情知是梦无凭了。qíng zhī shì mèng wú píng le。
好梦依然少。hǎo mèng yī rán shǎo。
单于吹尽五更风。dān yú chuī jǐn wǔ gèng fēng。
谁见梅花如泪、不言中。shuí jiàn méi huā rú lèi bù yán zhōng。
儿童问我今何在。ér tóng wèn wǒ jīn hé zài。
烟雨楼台改。yān yǔ lóu tái gǎi。
江山画出古今愁。jiāng shān huà chū gǔ jīn chóu。
人与落花何处、水空流。rén yǔ luò huā hé chù shuǐ kōng liú。

虞美人·其五咏海棠

刘辰翁

无花敢与姚黄比。wú huā gǎn yǔ yáo huáng bǐ。
对对鸳鸯起。duì duì yuān yāng qǐ。
识他金带万钉垂。shí tā jīn dài wàn dīng chuí。
谁向麒麟楦里、卸猴绯。shuí xiàng qí lín xuàn lǐ xiè hóu fēi。
潜溪以上难为说。qián xī yǐ shàng nán wèi shuō。
自是君恩别。zì shì jūn ēn bié。
后来西子避无盐。hòu lái xī zi bì wú yán。
又道君王捉鼻、又何嫌。yòu dào jūn wáng zhuō bí yòu hé xián。

虞美人·其八客中送春

刘辰翁

楼台烟雨朱门悄。lóu tái yān yǔ zhū mén qiāo。
乔木芳云杪。qiáo mù fāng yún miǎo。
半窗天晓又闻莺。bàn chuāng tiān xiǎo yòu wén yīng。
比似当年春尽、最关情。bǐ shì dāng nián chūn jǐn zuì guān qíng。
客中自被啼鹃恼。kè zhōng zì bèi tí juān nǎo。
况落春归道。kuàng luò chūn guī dào。
满怀憔悴有谁知。mǎn huái qiáo cuì yǒu shuí zhī。
犹记涌金门外、送人时。yóu jì yǒng jīn mén wài sòng rén shí。

虞美人·其九城山堂试灯

刘辰翁

黄柑擘破传春雾。huáng gān bāi pò chuán chūn wù。
新酒如清露。xīn jiǔ rú qīng lù。
城中也是几分灯。chéng zhōng yě shì jǐ fēn dēng。
自爱城山堂上、两三星。zì ài chéng shān táng shàng liǎng sān xīng。
枝头未便风和雨。zhī tóu wèi biàn fēng hé yǔ。
寂寞无歌舞。jì mò wú gē wǔ。
天公肯放上元晴。tiān gōng kěn fàng shàng yuán qíng。
自是六街三市、少人行。zì shì liù jiē sān shì shǎo rén xíng。

虞美人·其一扬州卖镜,上元事也,用前韵

刘辰翁

徐家破镜昏如雾。xú jiā pò jìng hūn rú wù。
半面人间露。bàn miàn rén jiān lù。
等闲相约是看灯。děng xián xiāng yuē shì kàn dēng。
谁料人间天上、似流星。shuí liào rén jiān tiān shàng shì liú xīng。
朱门帘影深深雨。zhū mén lián yǐng shēn shēn yǔ。
憔悴新人舞。qiáo cuì xīn rén wǔ。
天涯海角赏新晴。tiān yá hǎi jiǎo shǎng xīn qíng。
惟有桥边卖镜、是闲行。wéi yǒu qiáo biān mài jìng shì xián xíng。

虞美人·其一十二大红桃花

刘辰翁

鞓红乾色无光霁。tīng hóng qián sè wú guāng jì。
须是鲜鲜翠。xū shì xiān xiān cuì。
翛然一点系裙腰。xiāo rán yī diǎn xì qún yāo。
不著人间金屋、恐难销。bù zhù rén jiān jīn wū kǒng nán xiāo。
英英肯似焉支贵。yīng yīng kěn shì yān zhī guì。
漫脱红霞帔。màn tuō hóng xiá pèi。
落时且勿涴尘泥。luò shí qiě wù wò chén ní。
留向天台洞口、泛吾诗。liú xiàng tiān tái dòng kǒu fàn wú shī。

虞美人·其一十三壬午中秋雨后不见月

刘辰翁

湿云待向三更吐。shī yún dài xiàng sān gèng tǔ。
更是沉沉雨。gèng shì chén chén yǔ。
眼前儿女意堪怜。yǎn qián ér nǚ yì kān lián。
不说明朝后日、说明年。bù shuō míng cháo hòu rì shuō míng nián。
当年知道晴三鼓。dāng nián zhī dào qíng sān gǔ。
便似佳期误。biàn shì jiā qī wù。
笑他拜月不曾圆。xiào tā bài yuè bù céng yuán。
只是今朝北望、也凄然。zhǐ shì jīn cháo běi wàng yě qī rán。

虞美人·用李后主韵二首其一

刘辰翁

梅梢腊尽春归了。méi shāo là jǐn chūn guī le。
毕竟春寒少。bì jìng chūn hán shǎo。
乱山残烛雪和风。luàn shān cán zhú xuě hé fēng。
犹胜阴山海上、窖群中。yóu shèng yīn shān hǎi shàng jiào qún zhōng。
年光老去才情在。nián guāng lǎo qù cái qíng zài。
惟有华风改。wéi yǒu huá fēng gǎi。
醉中幸自不曾愁。zuì zhōng xìng zì bù céng chóu。
谁唱春花秋叶、泪偷流。shuí chàng chūn huā qiū yè lèi tōu liú。