古诗词

虞美人·其一十七花品

刘辰翁

娟娟二八清明了。juān juān èr bā qīng míng le。
犹说淮阳早。yóu shuō huái yáng zǎo。
钱欧陆谱遍花光。qián ōu lù pǔ biàn huā guāng。
红到寿阳、也不说淮阳。hóng dào shòu yáng yě bù shuō huái yáng。
此花地望元非薄。cǐ huā dì wàng yuán fēi báo。
回首伤流落。huí shǒu shāng liú luò。
洛阳闲岁断春风。luò yáng xián suì duàn chūn fēng。
怎不当时道是、洛阳红。zěn bù dāng shí dào shì luò yáng hóng。
刘辰翁

刘辰翁

刘辰翁(1233.2.4—1297.2.12),字会孟,别号须溪。庐陵灌溪(今江西省吉安市吉安县梅塘乡小灌村)人。南宋末年著名的爱国诗人。 景定三年(1262)登进士第。他一生一生致力于文学创作和文学批评活动,为后人留下了可贵的丰厚文化遗产,遗著由子刘将孙编为《须溪先生全集》,《宋史·艺文志》著录为一百卷,已佚。 刘辰翁的作品>>

猜您喜欢

秋景月色醉远客

刘辰翁

远客坐长夜,缠绵月色留。yuǎn kè zuò zhǎng yè,chán mián yuè sè liú。
明知不是醉,为尔更无愁。míng zhī bù shì zuì,wèi ěr gèng wú chóu。
玉雪三千界,金波十二楼。yù xuě sān qiān jiè,jīn bō shí èr lóu。
谪仙迷采石,小杜在扬州。zhé xiān mí cǎi shí,xiǎo dù zài yáng zhōu。
雁背如流水,蛾眉也白头。yàn bèi rú liú shuǐ,é méi yě bái tóu。
一声长啸起,满眼故山秋。yī shēng zhǎng xiào qǐ,mǎn yǎn gù shān qiū。

秋景卿月升仙掌

刘辰翁

卿在郎星上,瑶台第一层。qīng zài láng xīng shàng,yáo tái dì yī céng。
已如金掌迥,又得月华升。yǐ rú jīn zhǎng jiǒng,yòu dé yuè huá shēng。
近与公相似,清如贵未曾。jìn yǔ gōng xiāng shì,qīng rú guì wèi céng。
铜仙千尺表,玉指一轮冰。tóng xiān qiān chǐ biǎo,yù zhǐ yī lún bīng。
天下名公子,秋风老茂陵。tiān xià míng gōng zi,qiū fēng lǎo mào líng。
衰兰千里道,垂泪记觚棱。shuāi lán qiān lǐ dào,chuí lèi jì gū léng。

秋景把钓待秋风

刘辰翁

长夏如年日,萧然把钓终。zhǎng xià rú nián rì,xiāo rán bǎ diào zhōng。
欲知临水意,政自待秋风。yù zhī lín shuǐ yì,zhèng zì dài qiū fēng。
岂是羊裘者,相从渔社中。qǐ shì yáng qiú zhě,xiāng cóng yú shè zhōng。
何心思觅鲙,极目望来鸿。hé xīn sī mì kuài,jí mù wàng lái hóng。
天下无知己,溪边自老翁。tiān xià wú zhī jǐ,xī biān zì lǎo wēng。
六鳌闲入手,不是学任公。liù áo xián rù shǒu,bù shì xué rèn gōng。

秋景秋风白云飞

刘辰翁

风起秋尘外,山空海又围。fēng qǐ qiū chén wài,shān kōng hǎi yòu wéi。
疏疏黄叶外,渺渺白云飞。shū shū huáng yè wài,miǎo miǎo bái yún fēi。
扫地驱残暑,林烟带落晖。sǎo dì qū cán shǔ,lín yān dài luò huī。
空明仙仗过,夭矫玉龙归。kōng míng xiān zhàng guò,yāo jiǎo yù lóng guī。
中野悲游子,苍梧迎帝妃。zhōng yě bēi yóu zi,cāng wú yíng dì fēi。
回首汾水上,不觉泪沾衣。huí shǒu fén shuǐ shàng,bù jué lèi zhān yī。

秋景秋风思鲈莼

刘辰翁

秋风已如此,游子复何为。qiū fēng yǐ rú cǐ,yóu zi fù hé wèi。
蕉鹿空形役,莼鲈绕梦思。jiāo lù kōng xíng yì,chún lú rào mèng sī。
凉天新雁过,旅思白鸥知。liáng tiān xīn yàn guò,lǚ sī bái ōu zhī。
雪色松江鲙,银光笠泽丝。xuě sè sōng jiāng kuài,yín guāng lì zé sī。
人生归去好,乡味寄来迟。rén shēng guī qù hǎo,xiāng wèi jì lái chí。
尚觉姜难致,令人忆左慈。shàng jué jiāng nán zhì,lìng rén yì zuǒ cí。

秋景闭门感秋风

刘辰翁

世路故当穷,兴亡一转蓬。shì lù gù dāng qióng,xīng wáng yī zhuǎn péng。
闭门羞俗子,仰屋感秋风。bì mén xiū sú zi,yǎng wū gǎn qiū fēng。
旧日施行马,如今掩候虫。jiù rì shī xíng mǎ,rú jīn yǎn hòu chóng。
瞭然一叶下,从此万山空。liǎo rán yī yè xià,cóng cǐ wàn shān kōng。
岁月玄蝉槁,乾坤白雁通。suì yuè xuán chán gǎo,qián kūn bái yàn tōng。
荒凉今又在,吹笛月明中。huāng liáng jīn yòu zài,chuī dí yuè míng zhōng。

秋景秋高风怒号

刘辰翁

万里秋风下,还惊扫地高。wàn lǐ qiū fēng xià,hái jīng sǎo dì gāo。
不因茅屋怒,全向树梢号。bù yīn máo wū nù,quán xiàng shù shāo hào。
寥廓归云尽,荒寒晚吹豪。liáo kuò guī yún jǐn,huāng hán wǎn chuī háo。
黑摧淝水阵,白卷浙江涛。hēi cuī féi shuǐ zhèn,bái juǎn zhè jiāng tāo。
过耳鸣鹘羽,连山掣戴鳌。guò ěr míng gǔ yǔ,lián shān chè dài áo。
空林无落叶,拾得海凫毛。kōng lín wú luò yè,shí dé hǎi fú máo。

秋景夜雨更秋风

刘辰翁

世事惟孤枕,吾生尚转蓬。shì shì wéi gū zhěn,wú shēng shàng zhuǎn péng。
共谁堪夜雨,何意更秋风。gòng shuí kān yè yǔ,hé yì gèng qiū fēng。
已是霖铃苦,何当刻漏终。yǐ shì lín líng kǔ,hé dāng kè lòu zhōng。
又闻翻溟滓,不是滴梧桐。yòu wén fān míng zǐ,bù shì dī wú tóng。
衰壑鸣蛩外,寒灯落叶中。shuāi hè míng qióng wài,hán dēng luò yè zhōng。
忽明天似水,万里附冥鸿。hū míng tiān shì shuǐ,wàn lǐ fù míng hóng。

秋景秋风生桂枝

刘辰翁

又胜春风处,秋芳宇宙清。yòu shèng chūn fēng chù,qiū fāng yǔ zhòu qīng。
由来天路远,几许桂枝生。yóu lái tiān lù yuǎn,jǐ xǔ guì zhī shēng。
古道寒云色,空山落叶声。gǔ dào hán yún sè,kōng shān luò yè shēng。
忽看金粟缀,如在蕊宫行。hū kàn jīn sù zhuì,rú zài ruǐ gōng xíng。
香入铜盘饮,根愁玉斧惊。xiāng rù tóng pán yǐn,gēn chóu yù fǔ jīng。
小山人倚袖,延伫不胜情。xiǎo shān rén yǐ xiù,yán zhù bù shèng qíng。

秋景疏雨滴梧桐

刘辰翁

疏雨兼长夜,巴山信未通。shū yǔ jiān zhǎng yè,bā shān xìn wèi tōng。
寥寥深院落,滴滴在梧桐。liáo liáo shēn yuàn luò,dī dī zài wú tóng。
泪与檐相续,听如漏未终。lèi yǔ yán xiāng xù,tīng rú lòu wèi zhōng。
寒飘金井上,愁入碧阶空。hán piāo jīn jǐng shàng,chóu rù bì jiē kōng。
楚水孤蓬暝,吴宫落叶红。chǔ shuǐ gū péng míng,wú gōng luò yè hóng。
霖铃南内晓,今古此声中。lín líng nán nèi xiǎo,jīn gǔ cǐ shēng zhōng。

秋景风雨近重阳

刘辰翁

白发惊秋晚,青云认故乡。bái fā jīng qiū wǎn,qīng yún rèn gù xiāng。
乾坤愁老眼,风雨近重阳。qián kūn chóu lǎo yǎn,fēng yǔ jìn zhòng yáng。
吹得沾衣湿,寒添落帽狂。chuī dé zhān yī shī,hán tiān luò mào kuáng。
未知明日是,还忆去年将。wèi zhī míng rì shì,hái yì qù nián jiāng。
北阙风流远,东篱世故长。běi quē fēng liú yuǎn,dōng lí shì gù zhǎng。
无人知叔子,登览自怜伤。wú rén zhī shū zi,dēng lǎn zì lián shāng。

秋景于今九日

刘辰翁

九日各堪爱,西风岁岁深。jiǔ rì gè kān ài,xī fēng suì suì shēn。
长因思往事,忽已至于今。zhǎng yīn sī wǎng shì,hū yǐ zhì yú jīn。
不谓秋将晚,几如老见侵。bù wèi qiū jiāng wǎn,jǐ rú lǎo jiàn qīn。
篱边成独往,天际起轻阴。lí biān chéng dú wǎng,tiān jì qǐ qīng yīn。
此会知谁健,明朝肯重寻。cǐ huì zhī shuí jiàn,míng cháo kěn zhòng xún。
山高休更上,别自有伤心。shān gāo xiū gèng shàng,bié zì yǒu shāng xīn。

秋景窗空雨声晚

刘辰翁

枕上闻秋雨,愁声万古同。zhěn shàng wén qiū yǔ,chóu shēng wàn gǔ tóng。
孰知残夜晓,冷浸一窗空。shú zhī cán yè xiǎo,lěng jìn yī chuāng kōng。
窈窕闲筝雁,交疏结网虫。yǎo tiǎo xián zhēng yàn,jiāo shū jié wǎng chóng。
卧听千叶雨,不似五更风。wò tīng qiān yè yǔ,bù shì wǔ gèng fēng。
渭水人分内,巴山客梦中。wèi shuǐ rén fēn nèi,bā shān kè mèng zhōng。
山城清漏断,惟是滴梧桐。shān chéng qīng lòu duàn,wéi shì dī wú tóng。

秋景悠然见南山

刘辰翁

异代羲皇上,馀生晋宋间。yì dài xī huáng shàng,yú shēng jìn sòng jiān。
悠然无一事,政尔见南山。yōu rán wú yī shì,zhèng ěr jiàn nán shān。
西曲风流远,东篱意思闲。xī qū fēng liú yuǎn,dōng lí yì sī xián。
吹衣凉浩荡,矫首碧孱颜。chuī yī liáng hào dàng,jiǎo shǒu bì càn yán。
双蝶来何晚,白云相与还。shuāng dié lái hé wǎn,bái yún xiāng yǔ hái。
是中秦博士,相识少相关。shì zhōng qín bó shì,xiāng shí shǎo xiāng guān。

秋景寒城菊自花

刘辰翁

菊满荒城道,馀生一笑难。jú mǎn huāng chéng dào,yú shēng yī xiào nán。
地非行乐旧,花自向人寒。dì fēi xíng lè jiù,huā zì xiàng rén hán。
风雨何登览,江山共屈蟠。fēng yǔ hé dēng lǎn,jiāng shān gòng qū pán。
无人簪帽去,有蝶绕篱看。wú rén zān mào qù,yǒu dié rào lí kàn。
此处尤堪赏,明朝已是残。cǐ chù yóu kān shǎng,míng cháo yǐ shì cán。
渊明生晋晚,不及禊高兰。yuān míng shēng jìn wǎn,bù jí xì gāo lán。