古诗词

和张敏之诗七十韵三首

耶律楚材

壮年多轗轲,晚节叹行藏。zhuàng nián duō kǎn kē,wǎn jié tàn xíng cáng。
故国颓纲秽,新朝明德香。gù guó tuí gāng huì,xīn cháo míng dé xiāng。
雄材能预算,大略固难量。xióng cái néng yù suàn,dà lüè gù nán liàng。
迭出神兵速,无敌我武扬。dié chū shén bīng sù,wú dí wǒ wǔ yáng。
本图服叛逆,何止剪诪张。běn tú fú pàn nì,hé zhǐ jiǎn zhōu zhāng。
西讨穷于阗,东征过乐浪。xī tǎo qióng yú tián,dōng zhēng guò lè làng。
彗侵天垒壁,光动太白铓。huì qīn tiān lěi bì,guāng dòng tài bái máng。
整整车徒盛,鳞鳞旗鼓望。zhěng zhěng chē tú shèng,lín lín qí gǔ wàng。
天皇深责重,贤帅庙谟臧。tiān huáng shēn zé zhòng,xián shuài miào mó zāng。
江左将擒楚,河阳已灭商。jiāng zuǒ jiāng qín chǔ,hé yáng yǐ miè shāng。
英雄皆入彀,强御敢跳梁。yīng xióng jiē rù gòu,qiáng yù gǎn tiào liáng。
采访轩车闹,司农官吏忙。cǎi fǎng xuān chē nào,sī nóng guān lì máng。
轻徭常力足,薄赋不财伤。qīng yáo cháng lì zú,báo fù bù cái shāng。
勋业超秦汉,规模迈帝王。xūn yè chāo qín hàn,guī mó mài dì wáng。
流言无管蔡,奇计有平良。liú yán wú guǎn cài,qí jì yǒu píng liáng。
增葺新文物,耕耘古战场。zēng qì xīn wén wù,gēng yún gǔ zhàn chǎng。
蛟龙方奋迅,雕鹗得翱翔。jiāo lóng fāng fèn xùn,diāo è dé áo xiáng。
偶遇风云会,争依日月光。ǒu yù fēng yún huì,zhēng yī rì yuè guāng。
永酬千古耻,一怒四夷攘。yǒng chóu qiān gǔ chǐ,yī nù sì yí rǎng。
虎帐十年梦,龙庭几度霜。hǔ zhàng shí nián mèng,lóng tíng jǐ dù shuāng。
迎降初请命,出郭远相将。yíng jiàng chū qǐng mìng,chū guō yuǎn xiāng jiāng。
久敌真宜死,宽恩何敢当。jiǔ dí zhēn yí sǐ,kuān ēn hé gǎn dāng。
赦书民有幸,歌咏寿无疆。shè shū mín yǒu xìng,gē yǒng shòu wú jiāng。
扶杖听黄诏,称觞进白狼。fú zhàng tīng huáng zhào,chēng shāng jìn bái láng。
散财竭库藏,拔将出戎行。sàn cái jié kù cáng,bá jiāng chū róng xíng。
殷绝仁犹在,周倾道不亡。yīn jué rén yóu zài,zhōu qīng dào bù wáng。
来招燕郡内,入觐大食傍。lái zhāo yàn jùn nèi,rù jìn dà shí bàng。
戎服貂裘紫,星轺驳马苍。róng fú diāo qiú zǐ,xīng yáo bó mǎ cāng。
中春辞北望,初夏过西凉。zhōng chūn cí běi wàng,chū xià guò xī liáng。
瀚海汹而涌,阴山彷且徨。hàn hǎi xiōng ér yǒng,yīn shān páng qiě huáng。
闲云迷去路,疏雨润行装。xián yún mí qù lù,shū yǔ rùn xíng zhuāng。
出处空兴叹,风光自断肠。chū chù kōng xīng tàn,fēng guāng zì duàn cháng。
典刑陈故事,利病上封章。diǎn xíng chén gù shì,lì bìng shàng fēng zhāng。
天下援深溺,中州冀小康。tiān xià yuán shēn nì,zhōng zhōu jì xiǎo kāng。
风俗乘丧乱,筹策要优长。fēng sú chéng sàng luàn,chóu cè yào yōu zhǎng。
痼疾如神附,游魂笑鬼伥。gù jí rú shén fù,yóu hún xiào guǐ chāng。
仁术能骨肉,灵药起膏肓。rén shù néng gǔ ròu,líng yào qǐ gāo huāng。
避祸宜缄口,当言肯括囊。bì huò yí jiān kǒu,dāng yán kěn kuò náng。
遭谗心欲剖,涉苦胆先尝。zāo chán xīn yù pōu,shè kǔ dǎn xiān cháng。
北漠绝穷域,西隅抵大洋。běi mò jué qióng yù,xī yú dǐ dà yáng。
诗书犹不废,忠信未能忘。shī shū yóu bù fèi,zhōng xìn wèi néng wàng。
毡补连腮帐,绳穿朽脚床。zhān bǔ lián sāi zhàng,shéng chuān xiǔ jiǎo chuáng。
郊行长野兴,人静若禅房。jiāo xíng zhǎng yě xīng,rén jìng ruò chán fáng。
回鹘交游熟,昆仑事迹详。huí gǔ jiāo yóu shú,kūn lún shì jì xiáng。
风烟多黯黯,云水两茫茫。fēng yān duō àn àn,yún shuǐ liǎng máng máng。
灾变垂乾象,妖氛翳太阳。zāi biàn chuí qián xiàng,yāo fēn yì tài yáng。
髯龙三岛去,玉叶一枝芳。rán lóng sān dǎo qù,yù yè yī zhī fāng。
明主初登极,愚臣敢进狂。míng zhǔ chū dēng jí,yú chén gǎn jìn kuáng。
九畴从帝锡,五事合天常。jiǔ chóu cóng dì xī,wǔ shì hé tiān cháng。
大乐陈金石,朝服具冕裳。dà lè chén jīn shí,cháo fú jù miǎn shang。
降升分上下,进退有低昂。jiàng shēng fēn shàng xià,jìn tuì yǒu dī áng。
拓境时方急,郊天且未遑。tuò jìng shí fāng jí,jiāo tiān qiě wèi huáng。
应兵无血刃,降虏自壶浆。yīng bīng wú xuè rèn,jiàng lǔ zì hú jiāng。
按堵无更肆,因敌不馈粮。àn dǔ wú gèng sì,yīn dí bù kuì liáng。
宸心尊德义,圣政济柔刚。chén xīn zūn dé yì,shèng zhèng jì róu gāng。
恩泽涵诸夏,威棱震八荒。ēn zé hán zhū xià,wēi léng zhèn bā huāng。
势连西域重,天助北方强。shì lián xī yù zhòng,tiān zhù běi fāng qiáng。
举我陪三省,求贤守四方。jǔ wǒ péi sān shěng,qiú xián shǒu sì fāng。
锦衣捐毳褐,肉食弃糟糠。jǐn yī juān cuì hè,ròu shí qì zāo kāng。
隐逸求新仕,流亡集故乡。yǐn yì qiú xīn shì,liú wáng jí gù xiāng。
百官欣戴舜,万国愿归唐。bǎi guān xīn dài shùn,wàn guó yuàn guī táng。
耕钓咸生遂,工商乐未央。gēng diào xián shēng suì,gōng shāng lè wèi yāng。
会将封泰岳,行看建明堂。huì jiāng fēng tài yuè,xíng kàn jiàn míng táng。
自叹才雕篆,长惭学面墙。zì tàn cái diāo zhuàn,zhǎng cán xué miàn qiáng。
君恩予久负,贤路我深妨。jūn ēn yǔ jiǔ fù,xián lù wǒ shēn fáng。
覆餗恒忧惧,持盈实恐惶。fù sù héng yōu jù,chí yíng shí kǒng huáng。
故山松径碧,旧隐菊花黄。gù shān sōng jìng bì,jiù yǐn jú huā huáng。
太守方遗舄,初平政牧羊。tài shǒu fāng yí xì,chū píng zhèng mù yáng。
厚颜居此位,若已纳于隍。hòu yán jū cǐ wèi,ruò yǐ nà yú huáng。
吟啸须归去,香山老侍郎。yín xiào xū guī qù,xiāng shān lǎo shì láng。
耶律楚材

耶律楚材

金元间义州弘政人,字晋卿,号湛然居士。契丹族。耶律履子。博极群书,旁通天文、地理、律历、术数及释老、医卜之说。金末辟为左右司员外郎。元太祖定燕,召见,处之左右。呼为长髯人(蒙语:吾图撒合里),每征讨,必命之卜。太宗即位,命为主管汉人文书之必阇赤,汉称中书令,事无巨细,皆先白之。定君臣礼仪;反对以汉地为牧场之议,立燕京等十路征收课税使,建立赋税制度;请军民分治,州县长吏治民事,万户府理军政,课税所管钱谷。太宗五年入汴时,请废“攻城不降,矢石一发即屠城”之制。九年,定以经义、词赋、策论取士之制。乃马真后称制时,渐失信任,抑郁而死。卒谥文正。有《湛然居士集》等。 耶律楚材的作品>>

猜您喜欢

寄甘泉禅师谢惠书

耶律楚材

万松节外有孙枝,德业文章冠一时。wàn sōng jié wài yǒu sūn zhī,dé yè wén zhāng guān yī shí。
不惜临风寄新句,知音消得湛然诗。bù xī lín fēng jì xīn jù,zhī yīn xiāo dé zhàn rán shī。

送房孙重奴行

耶律楚材

汝亦东丹十世孙,家亡国破一身存。rǔ yì dōng dān shí shì sūn,jiā wáng guó pò yī shēn cún。
而今正好行仁义,勿学轻薄辱我门。ér jīn zhèng hǎo xíng rén yì,wù xué qīng báo rǔ wǒ mén。

乙未元日

耶律楚材

劫前别有一壶天,万古长空无后先。jié qián bié yǒu yī hú tiān,wàn gǔ zhǎng kōng wú hòu xiān。
建化门头聊尔耳,也随徒众贺新年。jiàn huà mén tóu liáo ěr ěr,yě suí tú zhòng hè xīn nián。

付从究

耶律楚材

旷劫茫茫困路尘,回头便是故园春。kuàng jié máng máng kùn lù chén,huí tóu biàn shì gù yuán chūn。
而今既遇松轩老,究取元来不死人。ér jīn jì yù sōng xuān lǎo,jiū qǔ yuán lái bù sǐ rén。

录寄新诗呈冲霄

耶律楚材

冲霄酷爱玉泉诗,愧我年来无好辞。chōng xiāo kù ài yù quán shī,kuì wǒ nián lái wú hǎo cí。
录寄新诗三十首,莫教俗子等闲知。lù jì xīn shī sān shí shǒu,mò jiào sú zi děng xián zhī。

借琴

耶律楚材

龙冈居士本知音,参透渊明得趣心。lóng gāng jū shì běn zhī yīn,cān tòu yuān míng dé qù xīn。
暂借桐君休吝惜,玉泉习气未忘琴。zàn jiè tóng jūn xiū lìn xī,yù quán xí qì wèi wàng qín。

戏景贤

耶律楚材

牧犊曾叹雉朝飞,七十无妻是以悲。mù dú céng tàn zhì cháo fēi,qī shí wú qī shì yǐ bēi。
何事龙冈爱弹此,欲学白傅觅杨枝。hé shì lóng gāng ài dàn cǐ,yù xué bái fù mì yáng zhī。

再用前韵二首

耶律楚材

遏住行云不敢飞,一声还噎一声悲。è zhù xíng yún bù gǎn fēi,yī shēng hái yē yī shēng bēi。
蛮儿深惬龙冈意,唱得香山杨柳枝。mán ér shēn qiè lóng gāng yì,chàng dé xiāng shān yáng liǔ zhī。

再用前韵二首

耶律楚材

妙舞盘中尘不飞,采莲一曲绕梁悲。miào wǔ pán zhōng chén bù fēi,cǎi lián yī qū rào liáng bēi。
慕素鲁蛮独当两,贯珠歌韵柳腰枝。mù sù lǔ mán dú dāng liǎng,guàn zhū gē yùn liǔ yāo zhī。

弹广陵散

耶律楚材

居士闲弹止息时,胸中郁结了无遗。jū shì xián dàn zhǐ xī shí,xiōng zhōng yù jié le wú yí。
乐天若得嵇生意,未肯独吟秋思诗。lè tiān ruò dé jī shēng yì,wèi kěn dú yín qiū sī shī。

复用前韵戏呈龙冈居士兼善长诗友二首其二

耶律楚材

行雨行云一夜飞,襄王从此莫含悲。xíng yǔ xíng yún yī yè fēi,xiāng wáng cóng cǐ mò hán bēi。
蛮儿侍寝龙岗老,恰似柔稊生柳枝。mán ér shì qǐn lóng gǎng lǎo,qià shì róu tí shēng liǔ zhī。

戏刘润之

耶律楚材

休嗔久假不云归,长笑还书是一痴。xiū chēn jiǔ jiǎ bù yún guī,zhǎng xiào hái shū shì yī chī。
居士亲行万里地,政须百注杜陵诗。jū shì qīn xíng wàn lǐ dì,zhèng xū bǎi zhù dù líng shī。

刘润之馆于忘忧门下作述怀诗有弟子二三同会食谁曾开口问先生之句余感而和之

耶律楚材

从来重士还相重,到底轻人却自轻。cóng lái zhòng shì hái xiāng zhòng,dào dǐ qīng rén què zì qīng。
醴废翻然便归去,至今高尚穆先生。lǐ fèi fān rán biàn guī qù,zhì jīn gāo shàng mù xiān shēng。

刘润之作诗有厌琴之句因和之

耶律楚材

学士既归夫子道,吾儒宜识仲尼心。xué shì jì guī fū zi dào,wú rú yí shí zhòng ní xīn。
当年删出诗三百,时复弦歌不废琴。dāng nián shān chū shī sān bǎi,shí fù xián gē bù fèi qín。

示忘忧

耶律楚材

历代兴亡数张纸,千年胜负一盘棋。lì dài xīng wáng shù zhāng zhǐ,qiān nián shèng fù yī pán qí。
因而识破人间梦,始信空门一著奇。yīn ér shí pò rén jiān mèng,shǐ xìn kōng mén yī zhù qí。