古诗词

和张敏之诗七十韵三首

耶律楚材

我爱张公子,丁年密退藏。wǒ ài zhāng gōng zi,dīng nián mì tuì cáng。
施为宜法则,议论自馨香。shī wèi yí fǎ zé,yì lùn zì xīn xiāng。
元气却不死,深陂岂可量。yuán qì què bù sǐ,shēn bēi qǐ kě liàng。
儿时供府荐,壮岁已名扬。ér shí gōng fǔ jiàn,zhuàng suì yǐ míng yáng。
汲汲尊尼父,堂堂类子张。jí jí zūn ní fù,táng táng lèi zi zhāng。
迁居择邻里,濯足拣沧浪。qiān jū zé lín lǐ,zhuó zú jiǎn cāng làng。
作传编毛颖,谈玄说剑铓。zuò chuán biān máo yǐng,tán xuán shuō jiàn máng。
奇才千古重,令问万民望。qí cái qiān gǔ zhòng,lìng wèn wàn mín wàng。
气压四明客,调穷三耳臧。qì yā sì míng kè,diào qióng sān ěr zāng。
典谟师我舜,雅颂起予商。diǎn mó shī wǒ shùn,yǎ sòng qǐ yǔ shāng。
绵蕞曾陈汉,仁术屡说梁。mián zuì céng chén hàn,rén shù lǚ shuō liáng。
本非中酒困,长为和诗忙。běn fēi zhōng jiǔ kùn,zhǎng wèi hé shī máng。
道长茹连拔,时衰心独伤。dào zhǎng rú lián bá,shí shuāi xīn dú shāng。
篆文遒似李,隶字楷如王。zhuàn wén qiú shì lǐ,lì zì kǎi rú wáng。
青眼予能作,白眉君最良。qīng yǎn yǔ néng zuò,bái méi jūn zuì liáng。
万言陈国利,一战捷文场。wàn yán chén guó lì,yī zhàn jié wén chǎng。
出海游龙舞,腾空翥凤翔。chū hǎi yóu lóng wǔ,téng kōng zhù fèng xiáng。
十全君子行,一代士林光。shí quán jūn zi xíng,yī dài shì lín guāng。
句法吾师范,诗材我窃攘。jù fǎ wú shī fàn,shī cái wǒ qiè rǎng。
忠心常向日,直节欲淩霜。zhōng xīn cháng xiàng rì,zhí jié yù líng shuāng。
文没岁云久,道亡天未将。wén méi suì yún jiǔ,dào wáng tiān wèi jiāng。
狂澜时既倒,木铎子宜当。kuáng lán shí jì dào,mù duó zi yí dāng。
德业能纯粹,学术靡理疆。dé yè néng chún cuì,xué shù mí lǐ jiāng。
冲天憎燕雀,当路恶豺狼。chōng tiān zēng yàn què,dāng lù è chái láng。
绮语吟千韵,宸笔扫十行。qǐ yǔ yín qiān yùn,chén bǐ sǎo shí xíng。
行藏关治乱,出处卜兴亡。xíng cáng guān zhì luàn,chū chù bo xīng wáng。
郡隶清河上,家居杜曲傍。jùn lì qīng hé shàng,jiā jū dù qū bàng。
登科年甫冠,修史发初苍。dēng kē nián fǔ guān,xiū shǐ fā chū cāng。
仙观尝新欠,宫园醉晚凉。xiān guān cháng xīn qiàn,gōng yuán zuì wǎn liáng。
朝天恭踧踖,退食独彷徨。cháo tiān gōng cù jí,tuì shí dú páng huáng。
得暇多休沐,游山小治装。dé xiá duō xiū mù,yóu shān xiǎo zhì zhuāng。
一卮持竹叶,左手把无肠。yī zhī chí zhú yè,zuǒ shǒu bǎ wú cháng。
官酒浇三斗,宫词唾百章。guān jiǔ jiāo sān dòu,gōng cí tuò bǎi zhāng。
阮声师校尉,琴诀受嵇康。ruǎn shēng shī xiào wèi,qín jué shòu jī kāng。
似玉风神异,如兰气味长。shì yù fēng shén yì,rú lán qì wèi zhǎng。
坦怀无戚戚,明见笑伥伥。tǎn huái wú qī qī,míng jiàn xiào chāng chāng。
草檄堪医疾,针诗可治肓。cǎo xí kān yī jí,zhēn shī kě zhì huāng。
博闻敌武库,高价重珠囊。bó wén dí wǔ kù,gāo jià zhòng zhū náng。
忧患经多故,艰难已备尝。yōu huàn jīng duō gù,jiān nán yǐ bèi cháng。
悲歌声历历,雅调韵洋洋。bēi gē shēng lì lì,yǎ diào yùn yáng yáng。
造次必于是,中心何日忘。zào cì bì yú shì,zhōng xīn hé rì wàng。
生涯两书箧,香火一禅床。shēng yá liǎng shū qiè,xiāng huǒ yī chán chuáng。
海上寻徐福,壶中觅长房。hǎi shàng xún xú fú,hú zhōng mì zhǎng fáng。
流传虽若此,真伪甚难详。liú chuán suī ruò cǐ,zhēn wěi shén nán xiáng。
水国波奔激,仙乡路渺茫。shuǐ guó bō bēn jī,xiān xiāng lù miǎo máng。
孤身朝北阙,皓首叹东阳。gū shēn cháo běi quē,hào shǒu tàn dōng yáng。
险韵嚼佳句,残英嗅冷芳。xiǎn yùn jué jiā jù,cán yīng xiù lěng fāng。
仁人今尚在,箕子本佯狂。rén rén jīn shàng zài,jī zi běn yáng kuáng。
洪范明皇极,彝伦叙有常。hóng fàn míng huáng jí,yí lún xù yǒu cháng。
百王遗礼乐,三代旧轩裳。bǎi wáng yí lǐ lè,sān dài jiù xuān shang。
会补南极缺,能令北斗昂。huì bǔ nán jí quē,néng lìng běi dòu áng。
无媒言嗫嚅,失志思回遑。wú méi yán niè rú,shī zhì sī huí huáng。
秋老空悲扇,天凉反卖浆。qiū lǎo kōng bēi shàn,tiān liáng fǎn mài jiāng。
却来频渭钓,又绝在陈粮。què lái pín wèi diào,yòu jué zài chén liáng。
志道衰犹梦,依仁老更刚。zhì dào shuāi yóu mèng,yī rén lǎo gèng gāng。
故家三径远,薄土一廛荒。gù jiā sān jìng yuǎn,báo tǔ yī chán huāng。
混混常无舍,乾乾体自强。hùn hùn cháng wú shě,qián qián tǐ zì qiáng。
卒躬能省己,行道不逾方。zú gōng néng shěng jǐ,xíng dào bù yú fāng。
宁耻身衣褐,谁嗟日食糠。níng chǐ shēn yī hè,shuí jiē rì shí kāng。
起歌明月夜,舒啸白云乡。qǐ gē míng yuè yè,shū xiào bái yún xiāng。
绮夏终辞汉,巢由固避唐。qǐ xià zhōng cí hàn,cháo yóu gù bì táng。
名极得三者,柴立机中央。míng jí dé sān zhě,chái lì jī zhōng yāng。
荣遇传金马,题名刻玉堂。róng yù chuán jīn mǎ,tí míng kè yù táng。
未窥君所蕴,徒见子之墙。wèi kuī jūn suǒ yùn,tú jiàn zi zhī qiáng。
遣欲绝形累,无贪不行妨。qiǎn yù jué xíng lèi,wú tān bù xíng fáng。
一瓢渠乐逸,陋巷我忧惶。yī piáo qú lè yì,lòu xiàng wǒ yōu huáng。
牺易韦编暗,麟经古卷黄。xī yì wéi biān àn,lín jīng gǔ juǎn huáng。
著述遵辅嗣,去取笑公羊。zhù shù zūn fǔ sì,qù qǔ xiào gōng yáng。
再辨麟绝笔,重笺城复隍。zài biàn lín jué bǐ,zhòng jiān chéng fù huáng。
焦桐人不识,独有蔡中郎。jiāo tóng rén bù shí,dú yǒu cài zhōng láng。
耶律楚材

耶律楚材

金元间义州弘政人,字晋卿,号湛然居士。契丹族。耶律履子。博极群书,旁通天文、地理、律历、术数及释老、医卜之说。金末辟为左右司员外郎。元太祖定燕,召见,处之左右。呼为长髯人(蒙语:吾图撒合里),每征讨,必命之卜。太宗即位,命为主管汉人文书之必阇赤,汉称中书令,事无巨细,皆先白之。定君臣礼仪;反对以汉地为牧场之议,立燕京等十路征收课税使,建立赋税制度;请军民分治,州县长吏治民事,万户府理军政,课税所管钱谷。太宗五年入汴时,请废“攻城不降,矢石一发即屠城”之制。九年,定以经义、词赋、策论取士之制。乃马真后称制时,渐失信任,抑郁而死。卒谥文正。有《湛然居士集》等。 耶律楚材的作品>>

猜您喜欢

寄甘泉禅师谢惠书

耶律楚材

万松节外有孙枝,德业文章冠一时。wàn sōng jié wài yǒu sūn zhī,dé yè wén zhāng guān yī shí。
不惜临风寄新句,知音消得湛然诗。bù xī lín fēng jì xīn jù,zhī yīn xiāo dé zhàn rán shī。

送房孙重奴行

耶律楚材

汝亦东丹十世孙,家亡国破一身存。rǔ yì dōng dān shí shì sūn,jiā wáng guó pò yī shēn cún。
而今正好行仁义,勿学轻薄辱我门。ér jīn zhèng hǎo xíng rén yì,wù xué qīng báo rǔ wǒ mén。

乙未元日

耶律楚材

劫前别有一壶天,万古长空无后先。jié qián bié yǒu yī hú tiān,wàn gǔ zhǎng kōng wú hòu xiān。
建化门头聊尔耳,也随徒众贺新年。jiàn huà mén tóu liáo ěr ěr,yě suí tú zhòng hè xīn nián。

付从究

耶律楚材

旷劫茫茫困路尘,回头便是故园春。kuàng jié máng máng kùn lù chén,huí tóu biàn shì gù yuán chūn。
而今既遇松轩老,究取元来不死人。ér jīn jì yù sōng xuān lǎo,jiū qǔ yuán lái bù sǐ rén。

录寄新诗呈冲霄

耶律楚材

冲霄酷爱玉泉诗,愧我年来无好辞。chōng xiāo kù ài yù quán shī,kuì wǒ nián lái wú hǎo cí。
录寄新诗三十首,莫教俗子等闲知。lù jì xīn shī sān shí shǒu,mò jiào sú zi děng xián zhī。

借琴

耶律楚材

龙冈居士本知音,参透渊明得趣心。lóng gāng jū shì běn zhī yīn,cān tòu yuān míng dé qù xīn。
暂借桐君休吝惜,玉泉习气未忘琴。zàn jiè tóng jūn xiū lìn xī,yù quán xí qì wèi wàng qín。

戏景贤

耶律楚材

牧犊曾叹雉朝飞,七十无妻是以悲。mù dú céng tàn zhì cháo fēi,qī shí wú qī shì yǐ bēi。
何事龙冈爱弹此,欲学白傅觅杨枝。hé shì lóng gāng ài dàn cǐ,yù xué bái fù mì yáng zhī。

再用前韵二首

耶律楚材

遏住行云不敢飞,一声还噎一声悲。è zhù xíng yún bù gǎn fēi,yī shēng hái yē yī shēng bēi。
蛮儿深惬龙冈意,唱得香山杨柳枝。mán ér shēn qiè lóng gāng yì,chàng dé xiāng shān yáng liǔ zhī。

再用前韵二首

耶律楚材

妙舞盘中尘不飞,采莲一曲绕梁悲。miào wǔ pán zhōng chén bù fēi,cǎi lián yī qū rào liáng bēi。
慕素鲁蛮独当两,贯珠歌韵柳腰枝。mù sù lǔ mán dú dāng liǎng,guàn zhū gē yùn liǔ yāo zhī。

弹广陵散

耶律楚材

居士闲弹止息时,胸中郁结了无遗。jū shì xián dàn zhǐ xī shí,xiōng zhōng yù jié le wú yí。
乐天若得嵇生意,未肯独吟秋思诗。lè tiān ruò dé jī shēng yì,wèi kěn dú yín qiū sī shī。

复用前韵戏呈龙冈居士兼善长诗友二首其二

耶律楚材

行雨行云一夜飞,襄王从此莫含悲。xíng yǔ xíng yún yī yè fēi,xiāng wáng cóng cǐ mò hán bēi。
蛮儿侍寝龙岗老,恰似柔稊生柳枝。mán ér shì qǐn lóng gǎng lǎo,qià shì róu tí shēng liǔ zhī。

戏刘润之

耶律楚材

休嗔久假不云归,长笑还书是一痴。xiū chēn jiǔ jiǎ bù yún guī,zhǎng xiào hái shū shì yī chī。
居士亲行万里地,政须百注杜陵诗。jū shì qīn xíng wàn lǐ dì,zhèng xū bǎi zhù dù líng shī。

刘润之馆于忘忧门下作述怀诗有弟子二三同会食谁曾开口问先生之句余感而和之

耶律楚材

从来重士还相重,到底轻人却自轻。cóng lái zhòng shì hái xiāng zhòng,dào dǐ qīng rén què zì qīng。
醴废翻然便归去,至今高尚穆先生。lǐ fèi fān rán biàn guī qù,zhì jīn gāo shàng mù xiān shēng。

刘润之作诗有厌琴之句因和之

耶律楚材

学士既归夫子道,吾儒宜识仲尼心。xué shì jì guī fū zi dào,wú rú yí shí zhòng ní xīn。
当年删出诗三百,时复弦歌不废琴。dāng nián shān chū shī sān bǎi,shí fù xián gē bù fèi qín。

示忘忧

耶律楚材

历代兴亡数张纸,千年胜负一盘棋。lì dài xīng wáng shù zhāng zhǐ,qiān nián shèng fù yī pán qí。
因而识破人间梦,始信空门一著奇。yīn ér shí pò rén jiān mèng,shǐ xìn kōng mén yī zhù qí。