古诗词

再和世荣二十韵寄薛玄之

耶律楚材

尚记承平日,为学体自强。shàng jì chéng píng rì,wèi xué tǐ zì qiáng。
经书兴我志,功业逼人忙。jīng shū xīng wǒ zhì,gōng yè bī rén máng。
蛰窟长思震,葵心本慕阳。zhé kū zhǎng sī zhèn,kuí xīn běn mù yáng。
蛟龙初得雨,日月近依光。jiāo lóng chū dé yǔ,rì yuè jìn yī guāng。
事主心无隐,遭时策建长。shì zhǔ xīn wú yǐn,zāo shí cè jiàn zhǎng。
引君当正道,陈事上封章。yǐn jūn dāng zhèng dào,chén shì shàng fēng zhāng。
亦既尊仁义,胡为失毅刚。yì jì zūn rén yì,hú wèi shī yì gāng。
箴规尽忠赤,人物敢雌黄。zhēn guī jǐn zhōng chì,rén wù gǎn cí huáng。
断似南山定,言令北斗昂。duàn shì nán shān dìng,yán lìng běi dòu áng。
劝君师魏郑,嫉恶法张纲。quàn jūn shī wèi zhèng,jí è fǎ zhāng gāng。
青眼蒙高顾,白眉忝最良。qīng yǎn méng gāo gù,bái méi tiǎn zuì liáng。
谁知天有数,不觉汉亡疆。shuí zhī tiān yǒu shù,bù jué hàn wáng jiāng。
人笑段干木,谁师田子方。rén xiào duàn gàn mù,shuí shī tián zi fāng。
上苍垂大命,天阙册明王。shàng cāng chuí dà mìng,tiān quē cè míng wáng。
殷室君虽灭,仁人道未亡。yīn shì jūn suī miè,rén rén dào wèi wáng。
南州远烟水,北海几星霜。nán zhōu yuǎn yān shuǐ,běi hǎi jǐ xīng shuāng。
仁政时将治,明君国寖昌。rén zhèng shí jiāng zhì,míng jūn guó jìn chāng。
卿云知有庆,嘉谷又呈祥。qīng yún zhī yǒu qìng,jiā gǔ yòu chéng xiáng。
名遂宜思退,机危乃自戕。míng suì yí sī tuì,jī wēi nǎi zì qiāng。
归欤今好赋,闻道故园荒。guī yú jīn hǎo fù,wén dào gù yuán huāng。
耶律楚材

耶律楚材

金元间义州弘政人,字晋卿,号湛然居士。契丹族。耶律履子。博极群书,旁通天文、地理、律历、术数及释老、医卜之说。金末辟为左右司员外郎。元太祖定燕,召见,处之左右。呼为长髯人(蒙语:吾图撒合里),每征讨,必命之卜。太宗即位,命为主管汉人文书之必阇赤,汉称中书令,事无巨细,皆先白之。定君臣礼仪;反对以汉地为牧场之议,立燕京等十路征收课税使,建立赋税制度;请军民分治,州县长吏治民事,万户府理军政,课税所管钱谷。太宗五年入汴时,请废“攻城不降,矢石一发即屠城”之制。九年,定以经义、词赋、策论取士之制。乃马真后称制时,渐失信任,抑郁而死。卒谥文正。有《湛然居士集》等。 耶律楚材的作品>>

猜您喜欢

和景贤七绝

耶律楚材

龙庭十载典南讹,再品朱弦韵未和。lóng tíng shí zài diǎn nán é,zài pǐn zhū xián yùn wèi hé。
美湩千钟聊当酒,纯音三弄且充歌。měi dòng qiān zhōng liáo dāng jiǔ,chún yīn sān nòng qiě chōng gē。

和景贤七绝

耶律楚材

今日边城又见君,试弹流水爇梅魂。jīn rì biān chéng yòu jiàn jūn,shì dàn liú shuǐ ruò méi hún。
声和塞色金徽润,香散穹庐玉鼎温。shēng hé sāi sè jīn huī rùn,xiāng sàn qióng lú yù dǐng wēn。

和景贤七绝

耶律楚材

雅操真堪坐庙堂,积年仁义佐贤王。yǎ cāo zhēn kān zuò miào táng,jī nián rén yì zuǒ xián wáng。
鸣琴谈笑泽天下,始信斯文天不亡。míng qín tán xiào zé tiān xià,shǐ xìn sī wén tiān bù wáng。

和景贤七绝

耶律楚材

桐孙元采峄阳林,万里携来表素心。tóng sūn yuán cǎi yì yáng lín,wàn lǐ xié lái biǎo sù xīn。
聊尔赠君为土物,也教人道有知音。liáo ěr zèng jūn wèi tǔ wù,yě jiào rén dào yǒu zhī yīn。

和景贤七绝

耶律楚材

年来衰老四旬馀,愿与人间万事疏。nián lái shuāi lǎo sì xún yú,yuàn yǔ rén jiān wàn shì shū。
惟有琴魔降不得,鸣球戛玉彻清虚。wéi yǒu qín mó jiàng bù dé,míng qiú jiá yù chè qīng xū。

和景贤七绝

耶律楚材

知音重遇已忘忧,况复边山七月秋。zhī yīn zhòng yù yǐ wàng yōu,kuàng fù biān shān qī yuè qiū。
联句弦歌清夜乐,人生适意亦何忧。lián jù xián gē qīng yè lè,rén shēng shì yì yì hé yōu。

又和景贤四绝

耶律楚材

年来世事已参商,但有声尘尚未忘。nián lái shì shì yǐ cān shāng,dàn yǒu shēng chén shàng wèi wàng。
若向琴中定优劣,龙冈错认老髯郎。ruò xiàng qín zhōng dìng yōu liè,lóng gāng cuò rèn lǎo rán láng。

又和景贤四绝

耶律楚材

抚弄桐君乐自然,寥寥古意讵容传。fǔ nòng tóng jūn lè zì rán,liáo liáo gǔ yì jù róng chuán。
伯牙点检真堪笑,不遇知音便绝弦。bó yá diǎn jiǎn zhēn kān xiào,bù yù zhī yīn biàn jué xián。

又和景贤四绝

耶律楚材

幽人寥落思无穷,付与轩昂一曲终。yōu rén liáo luò sī wú qióng,fù yǔ xuān áng yī qū zhōng。
欲罢不能行且止,泣麟嗟凤鼓悲风。yù bà bù néng xíng qiě zhǐ,qì lín jiē fèng gǔ bēi fēng。

又和景贤四绝

耶律楚材

接得新诗想笑谈,奇才独步斗之南。jiē dé xīn shī xiǎng xiào tán,qí cái dú bù dòu zhī nán。
纵横风月输君手,惟有枯禅不许参。zòng héng fēng yuè shū jūn shǒu,wéi yǒu kū chán bù xǔ cān。

和景贤二绝

耶律楚材

醉时还许醒时无,谚有斯言正谓予。zuì shí hái xǔ xǐng shí wú,yàn yǒu sī yán zhèng wèi yǔ。
未得素鹅白似雪,等闲难与右军书。wèi dé sù é bái shì xuě,děng xián nán yǔ yòu jūn shū。

和景贤二绝

耶律楚材

龙冈才德古来无,敏捷新诗正起予。lóng gāng cái dé gǔ lái wú,mǐn jié xīn shī zhèng qǐ yǔ。
词翰双全妙天下,银钩深似鲁公书。cí hàn shuāng quán miào tiān xià,yín gōu shēn shì lǔ gōng shū。

题黄梅出山图

耶律楚材

佛祖不识山中主,良材可惜遭斤斧。fú zǔ bù shí shān zhōng zhǔ,liáng cái kě xī zāo jīn fǔ。
肩担明月过前峰,一时忘却曹溪语。jiān dān míng yuè guò qián fēng,yī shí wàng què cáo xī yǔ。

梦中赠圣安澄老

耶律楚材

一束三人作一团,了无前后亦无偏。yī shù sān rén zuò yī tuán,le wú qián hòu yì wú piān。
几乎笑杀庞居士,拟问如何便着拳。jǐ hū xiào shā páng jū shì,nǐ wèn rú hé biàn zhe quán。

跋定僧岩

耶律楚材

玉岩三尺碧玲珑,入定僧迷一色功。yù yán sān chǐ bì líng lóng,rù dìng sēng mí yī sè gōng。
打入无明山鬼窟,不知何日透真空。dǎ rù wú míng shān guǐ kū,bù zhī hé rì tòu zhēn kōng。