古诗词

赋诗

舒頔

一日不作诗,此心成渴想。yī rì bù zuò shī,cǐ xīn chéng kě xiǎng。
非关贱性癖,只为薄技痒。fēi guān jiàn xìng pǐ,zhǐ wèi báo jì yǎng。
六义起商周,汉魏相效仿。liù yì qǐ shāng zhōu,hàn wèi xiāng xiào fǎng。
下迨唐宋间,声韵迭清响。xià dài táng sòng jiān,shēng yùn dié qīng xiǎng。
于焉观治乱,岂直事标榜。yú yān guān zhì luàn,qǐ zhí shì biāo bǎng。
穷幽与旷达,俱属浩气养。qióng yōu yǔ kuàng dá,jù shǔ hào qì yǎng。
□当搜神奇,后世知音赏。dāng sōu shén qí,hòu shì zhī yīn shǎng。

舒頔

舒頔(dí)(一三○四~一三七七),字道原,绩溪,(今属安徽省)人。擅长隶书,博学广闻。曾任台州学正,后时艰不仕,隐居山中。入朝屡召不出,洪武十年(一三七七)终老于家。归隐时曾结庐为读书舍,其书斋取名“贞素斋”。著有《贞素斋集》、《北庄遗稿》等。《新元史》有传。 舒頔的作品>>

猜您喜欢

看书

舒頔

一日不看书,此心若有失。yī rì bù kàn shū,cǐ xīn ruò yǒu shī。
看书心未已,细字费目力。kàn shū xīn wèi yǐ,xì zì fèi mù lì。
六经皆糟粕,中有味如蜜。liù jīng jiē zāo pò,zhōng yǒu wèi rú mì。
古来圣与贤,孜孜复汲汲。gǔ lái shèng yǔ xián,zī zī fù jí jí。
流传百世下,相见不相识。liú chuán bǎi shì xià,xiāng jiàn bù xiāng shí。
今人不如古,古人岂今日。jīn rén bù rú gǔ,gǔ rén qǐ jīn rì。
时还看我书,抚卷三叹息。shí hái kàn wǒ shū,fǔ juǎn sān tàn xī。

古松

舒頔

偃蹇岁寒姿,盘屈当虚棂。yǎn jiǎn suì hán zī,pán qū dāng xū líng。
苍皮络紫藓,翠色摇青冥。cāng pí luò zǐ xiǎn,cuì sè yáo qīng míng。
中藏六月雪,下伏千载苓。zhōng cáng liù yuè xuě,xià fú qiān zài líng。
酷暑亦何畏,隆冬愈加青。kù shǔ yì hé wèi,lóng dōng yù jiā qīng。
老骨存蛟龙,繁枝庇林坰。lǎo gǔ cún jiāo lóng,fán zhī bì lín jiōng。
不幸失所依,流祸延丙丁。bù xìng shī suǒ yī,liú huò yán bǐng dīng。
恩深感雨露,犹足扬王庭。ēn shēn gǎn yǔ lù,yóu zú yáng wáng tíng。
天风西南来,慎勿惊山灵。tiān fēng xī nán lái,shèn wù jīng shān líng。

木槿

舒頔

爱花朝朝开,怜花暮即落。ài huā cháo cháo kāi,lián huā mù jí luò。
颜色虽可人,赋质无乃薄。yán sè suī kě rén,fù zhì wú nǎi báo。
亭亭映清池,风动亦绰约。tíng tíng yìng qīng chí,fēng dòng yì chuò yuē。
仿佛芙蓉花,依稀木芍药。fǎng fú fú róng huā,yī xī mù sháo yào。
炎天众芳雕,而此独凌铄。yán tiān zhòng fāng diāo,ér cǐ dú líng shuò。
慰目聊娱情,苍松在岩壑。wèi mù liáo yú qíng,cāng sōng zài yán hè。

白槿花

舒頔

素质不自媚,开花向秋前。sù zhì bù zì mèi,kāi huā xiàng qiū qián。
澹然超群芳,不与春争妍。dàn rán chāo qún fāng,bù yǔ chūn zhēng yán。
凉夜弄清影,缟衣照婵娟。liáng yè nòng qīng yǐng,gǎo yī zhào chán juān。
佳人分寂寞,零落只自怜。jiā rén fēn jì mò,líng luò zhǐ zì lián。
鲜鲜碧云树,皎皎万玉悬。xiān xiān bì yún shù,jiǎo jiǎo wàn yù xuán。
朝开暮还落,物理乃自然。cháo kāi mù hái luò,wù lǐ nǎi zì rán。
嗤彼壅肿木,徒尔全天年。chī bǐ yōng zhǒng mù,tú ěr quán tiān nián。

七佛庵三十韵

舒頔

春色如多情,阴云贷游瞩。chūn sè rú duō qíng,yīn yún dài yóu zhǔ。
登临不惮劳,?踤转山谷。dēng lín bù dàn láo,zú zhuǎn shān gǔ。
石磴危欲攲,梯身进恐覆。shí dèng wēi yù qī,tī shēn jìn kǒng fù。
松风响箫笙,花露滴巾幅。sōng fēng xiǎng xiāo shēng,huā lù dī jīn fú。
凿凿石齿连,盘盘山脊伏。záo záo shí chǐ lián,pán pán shān jí fú。
初疑路不通,似觉地可缩。chū yí lù bù tōng,shì jué dì kě suō。
小憩林木深,大观天地育。xiǎo qì lín mù shēn,dà guān tiān dì yù。
旷胸凌八荒,举手决四渎。kuàng xiōng líng bā huāng,jǔ shǒu jué sì dú。
岁暮历险艰,时危事幽独。suì mù lì xiǎn jiān,shí wēi shì yōu dú。
情深山水佳,兴遣杖履复。qíng shēn shān shuǐ jiā,xīng qiǎn zhàng lǚ fù。
七佛庵先登,一人泉可掬。qī fú ān xiān dēng,yī rén quán kě jū。
誓将寂灭心,受此清净福。shì jiāng jì miè xīn,shòu cǐ qīng jìng fú。
人世徒喧啾,山门远荣辱。rén shì tú xuān jiū,shān mén yuǎn róng rǔ。
艰难慨诸僧,落莫栖老屋。jiān nán kǎi zhū sēng,luò mò qī lǎo wū。
江水清入怀,淮山翠凝目。jiāng shuǐ qīng rù huái,huái shān cuì níng mù。
花阴覆层檐,鸟语隔幽竹。huā yīn fù céng yán,niǎo yǔ gé yōu zhú。
稽首幡幢翻,升阶路径熟。jī shǒu fān chuáng fān,shēng jiē lù jìng shú。
禅心絮沾泥,世味蜡煮粥。chán xīn xù zhān ní,shì wèi là zhǔ zhōu。
军政期严明,民风慕清穆。jūn zhèng qī yán míng,mín fēng mù qīng mù。
既兴杨朱悲,复动贾生哭。jì xīng yáng zhū bēi,fù dòng jiǎ shēng kū。
再上讲经台,仍抠御风服。zài shàng jiǎng jīng tái,réng kōu yù fēng fú。
凭高气层层,眺远山矗矗。píng gāo qì céng céng,tiào yuǎn shān chù chù。
石眼松络根,崖腰树飞瀑。shí yǎn sōng luò gēn,yá yāo shù fēi pù。
一泓照须眉,两地映兰菊。yī hóng zhào xū méi,liǎng dì yìng lán jú。
骨蜕超尘寰,性空悟机轴。gǔ tuì chāo chén huán,xìng kōng wù jī zhóu。
无心云自飞,得趣景何倏。wú xīn yún zì fēi,dé qù jǐng hé shū。
绿树啼白猿,青莎卧黄犊。lǜ shù tí bái yuán,qīng shā wò huáng dú。
川原豁而开,麻麦蔚以蓼。chuān yuán huō ér kāi,má mài wèi yǐ liǎo。
游辰风日和,行径花草馥。yóu chén fēng rì hé,xíng jìng huā cǎo fù。
冥冥鹤归来,长啸下山麓。míng míng hè guī lái,zhǎng xiào xià shān lù。

送何子舟征官秩满

舒頔

友朋情若何,最苦是离别。yǒu péng qíng ruò hé,zuì kǔ shì lí bié。
亲爱不忍舍,临岐语呜咽。qīn ài bù rěn shě,lín qí yǔ wū yàn。
宦游南北州,江海多隔越。huàn yóu nán běi zhōu,jiāng hǎi duō gé yuè。
为官不必高,饮酒不必冽。wèi guān bù bì gāo,yǐn jiǔ bù bì liè。
宽厚长者心,刚强见中辍。kuān hòu zhǎng zhě xīn,gāng qiáng jiàn zhōng chuò。
所以甘棠阴,千载称召伯。suǒ yǐ gān táng yīn,qiān zài chēng zhào bó。

暮秋弥月阴雨新米甚艰晚霁至夜复雨

舒頔

昏黄天开霁,夜黑雨复作。hūn huáng tiān kāi jì,yè hēi yǔ fù zuò。
天公亦侮人,稔岁变凶恶。tiān gōng yì wǔ rén,rěn suì biàn xiōng è。
湿薪炊午庖,生稻炒晨镬。shī xīn chuī wǔ páo,shēng dào chǎo chén huò。
十日九阴雨,何处散吾脚。shí rì jiǔ yīn yǔ,hé chù sàn wú jiǎo。
况味固不佳,光景亦萧索。kuàng wèi gù bù jiā,guāng jǐng yì xiāo suǒ。
孰云岁功成,尚乃滞耕穫。shú yún suì gōng chéng,shàng nǎi zhì gēng huò。
倩谁开扶桑?四海一照烁。qiàn shuí kāi fú sāng?sì hǎi yī zhào shuò。

子恭凌君仲冬回冷校居讲下醵杯以慰岑寂杯馀偶成

舒頔

有客美髯子,飘飘双溪来。yǒu kè měi rán zi,piāo piāo shuāng xī lái。
手持青芙蓉,笑索梅花开。shǒu chí qīng fú róng,xiào suǒ méi huā kāi。
语寄宣城谢,句咏都官梅。yǔ jì xuān chéng xiè,jù yǒng dōu guān méi。
日南见子日,征途雪皑皑。rì nán jiàn zi rì,zhēng tú xuě ái ái。
一官勿谓冷,官热非其才。yī guān wù wèi lěng,guān rè fēi qí cái。
吾道欣有托,愿言且徘徊。wú dào xīn yǒu tuō,yuàn yán qiě pái huái。
将何慰岑寂,时供陈尊罍。jiāng hé wèi cén jì,shí gōng chén zūn léi。

江南曲

舒頔

庭院深沉日正长,绿窗红几绣鸳鸯。tíng yuàn shēn chén rì zhèng zhǎng,lǜ chuāng hóng jǐ xiù yuān yāng。
落花风起停针看,蝴蝶双双过粉墙。luò huā fēng qǐ tíng zhēn kàn,hú dié shuāng shuāng guò fěn qiáng。
84123456