古诗词

美人行

岑安卿

锦云窣地春风软,彩鸾影展乌云绾。jǐn yún sū dì chūn fēng ruǎn,cǎi luán yǐng zhǎn wū yún wǎn。
绣茸慵理怯馀寒,宝凫烟断花阴转。xiù rōng yōng lǐ qiè yú hán,bǎo fú yān duàn huā yīn zhuǎn。
露晞香径苔藓肥,凤鞋湿翠行迟迟。lù xī xiāng jìng tái xiǎn féi,fèng xié shī cuì xíng chí chí。
凭阑无语何所思,默看双蝶花间飞。píng lán wú yǔ hé suǒ sī,mò kàn shuāng dié huā jiān fēi。

岑安卿

元馀姚人,字静能。号栲栳山人。尝作三哀诗吊宋遗民之在里中者。沦落不偶。有《栲栳山人集》。 岑安卿的作品>>

猜您喜欢

送杜洲山长刘公辅二首

岑安卿

捧檄来东壁,台成乐毅亲。pěng xí lái dōng bì,tái chéng lè yì qīn。
宁为猵见笑,勿以蠖求伸。níng wèi biān jiàn xiào,wù yǐ huò qiú shēn。
喋喋羞同志,栖栖忆故人。dié dié xiū tóng zhì,qī qī yì gù rén。
鸟飞应择木,鱼逝必惊纶。niǎo fēi yīng zé mù,yú shì bì jīng lún。
爆竹岁云暮,椒盘日便春。bào zhú suì yún mù,jiāo pán rì biàn chūn。
依然弦诵地,童稚会比邻。yī rán xián sòng dì,tóng zhì huì bǐ lín。

送杜洲殷山长归天台二首

岑安卿

殷肇土茫茫,诗歌玄鸟祥。yīn zhào tǔ máng máng,shī gē xuán niǎo xiáng。
建邦思得姓,易代复宾王。jiàn bāng sī dé xìng,yì dài fù bīn wáng。
德泽流千古,云礽遍四方。dé zé liú qiān gǔ,yún réng biàn sì fāng。
深源还辅晋,郑国亦兴唐。shēn yuán hái fǔ jìn,zhèng guó yì xīng táng。
奕奕家声远,绵绵世泽扬。yì yì jiā shēng yuǎn,mián mián shì zé yáng。
停舟先过我,拥帚许相迎。tíng zhōu xiān guò wǒ,yōng zhǒu xǔ xiāng yíng。
讲道无馀蕴,论文得细详。jiǎng dào wú yú yùn,lùn wén dé xì xiáng。

送杜洲殷山长归天台二首

岑安卿

词章汉宗正,诗笔李长庚。cí zhāng hàn zōng zhèng,shī bǐ lǐ zhǎng gēng。
礼展慈湖奠,心摇微国旌。lǐ zhǎn cí hú diàn,xīn yáo wēi guó jīng。
先公同窜谪,后裔借尊荣。xiān gōng tóng cuàn zhé,hòu yì jiè zūn róng。
侨馆甘藜藿,芳洲采杜蘅。qiáo guǎn gān lí huò,fāng zhōu cǎi dù héng。
春风闲杖策,夜雨短灯檠。chūn fēng xián zhàng cè,yè yǔ duǎn dēng qíng。
浮海瞻龙仗,登皋听鹤鸣。fú hǎi zhān lóng zhàng,dēng gāo tīng hè míng。
三年书满考,一旦趣归程。sān nián shū mǎn kǎo,yī dàn qù guī chéng。
执手论交契,持觞叙别情。zhí shǒu lùn jiāo qì,chí shāng xù bié qíng。
但期趋玉陛,焉在遗金籯。dàn qī qū yù bì,yān zài yí jīn yíng。
旋舍斑衣舞,归舟彩帐轻。xuán shě bān yī wǔ,guī zhōu cǎi zhàng qīng。
庭闱心晏晏,交友喜盈盈。tíng wéi xīn yàn yàn,jiāo yǒu xǐ yíng yíng。
侍次还乡举,趋班复帝京。shì cì hái xiāng jǔ,qū bān fù dì jīng。
捷音如我报,莫俟雁南征。jié yīn rú wǒ bào,mò qí yàn nán zhēng。

古意四首

岑安卿

亭亭千岁松,起自一寸植。tíng tíng qiān suì sōng,qǐ zì yī cùn zhí。
苟无斤斧患,寿可比金石。gǒu wú jīn fǔ huàn,shòu kě bǐ jīn shí。
青青园中草,一雨回故色。qīng qīng yuán zhōng cǎo,yī yǔ huí gù sè。
清霜忽飘零,雕悴在顷刻。qīng shuāng hū piāo líng,diāo cuì zài qǐng kè。

古意四首

岑安卿

宝刀不断水,线溜可穿石。bǎo dāo bù duàn shuǐ,xiàn liū kě chuān shí。
君看城门轨,要非两马力。jūn kàn chéng mén guǐ,yào fēi liǎng mǎ lì。
为学不苦心,虚谈政何益。wèi xué bù kǔ xīn,xū tán zhèng hé yì。
伟哉大禹功,犹思寸阴惜。wěi zāi dà yǔ gōng,yóu sī cùn yīn xī。

古意四首

岑安卿

浚冲执牙算,武子蓄金埒。jùn chōng zhí yá suàn,wǔ zi xù jīn liè。
积镪不能施,名秽身亦灭。jī qiāng bù néng shī,míng huì shēn yì miè。
富贵何足云,道义自可悦。fù guì hé zú yún,dào yì zì kě yuè。
偃蹇彭泽腰,不为五斗折。yǎn jiǎn péng zé yāo,bù wèi wǔ dòu zhé。

古意四首

岑安卿

江河东入海,天汉恒西流。jiāng hé dōng rù hǎi,tiān hàn héng xī liú。
感此不息机,宴安匪良谋。gǎn cǐ bù xī jī,yàn ān fěi liáng móu。
农夫务耘植,为学奥义求。nóng fū wù yún zhí,wèi xué ào yì qiú。
青春厌老大,还可回施不?qīng chūn yàn lǎo dà,hái kě huí shī bù?

和李元善自警诗

岑安卿

达为天下相,穷作人世师。dá wèi tiān xià xiāng,qióng zuò rén shì shī。
穷达有定命,勿叹时非时。qióng dá yǒu dìng mìng,wù tàn shí fēi shí。
宁污牛尾泥,不作车尘随。níng wū niú wěi ní,bù zuò chē chén suí。
山林隐文豹,江海潜黄螭。shān lín yǐn wén bào,jiāng hǎi qián huáng chī。
人皆嗜奔竞,奔竞人还嗤。rén jiē shì bēn jìng,bēn jìng rén hái chī。
仲尼与三子,出处皆从宜。zhòng ní yǔ sān zi,chū chù jiē cóng yí。
一芥不可与,万钟亦难辞。yī jiè bù kě yǔ,wàn zhōng yì nán cí。
今人知古人,不识来者谁。jīn rén zhī gǔ rén,bù shí lái zhě shuí。
何如沽美酒,笑傲歌新诗。hé rú gū měi jiǔ,xiào ào gē xīn shī。
功业不补世,那求后人思。gōng yè bù bǔ shì,nà qiú hòu rén sī。
人生如树花,开落从风吹。rén shēng rú shù huā,kāi luò cóng fēng chuī。
又如无根蓬,飘飘亦何为。yòu rú wú gēn péng,piāo piāo yì hé wèi。
天高日月远,寿命皆崦嵫。tiān gāo rì yuè yuǎn,shòu mìng jiē yān zī。
人兮勿自苦,吾道当平夷。rén xī wù zì kǔ,wú dào dāng píng yí。

偶读戴帅初先生寿陈太傅用东坡无官一身轻有子万事足二句为韵有感依韵续其后亦寓世态下劣自己不遇之意云尔

岑安卿

饭至即举箸,不问米有无。fàn zhì jí jǔ zhù,bù wèn mǐ yǒu wú。
寒风催短褐,谁能忍须臾。hán fēng cuī duǎn hè,shuí néng rěn xū yú。
平生耕稼心,愧此老病躯。píng shēng gēng jià xīn,kuì cǐ lǎo bìng qū。
掩卷空太息,相对惭妻孥。yǎn juǎn kōng tài xī,xiāng duì cán qī nú。

偶读戴帅初先生寿陈太傅用东坡无官一身轻有子万事足二句为韵有感依韵续其后亦寓世态下劣自己不遇之意云尔

岑安卿

贪夫富且寿,吉士饥复寒。tān fū fù qiě shòu,jí shì jī fù hán。
什袭宝燕石,白璧泥涂间。shén xí bǎo yàn shí,bái bì ní tú jiān。
老成愧苟得,童稚羞无官。lǎo chéng kuì gǒu dé,tóng zhì xiū wú guān。
如何羊裘翁,不念归来难。rú hé yáng qiú wēng,bù niàn guī lái nán。

偶读戴帅初先生寿陈太傅用东坡无官一身轻有子万事足二句为韵有感依韵续其后亦寓世态下劣自己不遇之意云尔

岑安卿

登崇任资算,用舍计月日。dēng chóng rèn zī suàn,yòng shě jì yuè rì。
善既无所嘉,恶政不须嫉。shàn jì wú suǒ jiā,è zhèng bù xū jí。
是以利禄人,处世惟用术。shì yǐ lì lù rén,chù shì wéi yòng shù。
吉凶虽无恒,万世德惟一。jí xiōng suī wú héng,wàn shì dé wéi yī。

偶读戴帅初先生寿陈太傅用东坡无官一身轻有子万事足二句为韵有感依韵续其后亦寓世态下劣自己不遇之意云尔

岑安卿

谤讟我自致,勿怨生不辰。bàng dú wǒ zì zhì,wù yuàn shēng bù chén。
蒺藜非所据,石下遂陷身。jí lí fēi suǒ jù,shí xià suì xiàn shēn。
始知胶漆心,千载雷与陈。shǐ zhī jiāo qī xīn,qiān zài léi yǔ chén。
蝇矢任黑白,颓然自天真。yíng shǐ rèn hēi bái,tuí rán zì tiān zhēn。

偶读戴帅初先生寿陈太傅用东坡无官一身轻有子万事足二句为韵有感依韵续其后亦寓世态下劣自己不遇之意云尔

岑安卿

絺绤不任暑,毳褐寒还生。chī xì bù rèn shǔ,cuì hè hán hái shēng。
寒暑岁相似,中心空自惊。hán shǔ suì xiāng shì,zhōng xīn kōng zì jīng。
道义山岳重,富贵浮云轻。dào yì shān yuè zhòng,fù guì fú yún qīng。
念此转悽恻,俯仰何所成。niàn cǐ zhuǎn qī cè,fǔ yǎng hé suǒ chéng。

偶读戴帅初先生寿陈太傅用东坡无官一身轻有子万事足二句为韵有感依韵续其后亦寓世态下劣自己不遇之意云尔

岑安卿

人各有所爱,我独不爱酒。rén gè yǒu suǒ ài,wǒ dú bù ài jiǔ。
心清万虑息,恍然开八牖。xīn qīng wàn lǜ xī,huǎng rán kāi bā yǒu。
醉人识至乐,云入无何有。zuì rén shí zhì lè,yún rù wú hé yǒu。
惟馀独醒翁,千载尚吾友。wéi yú dú xǐng wēng,qiān zài shàng wú yǒu。

偶读戴帅初先生寿陈太傅用东坡无官一身轻有子万事足二句为韵有感依韵续其后亦寓世态下劣自己不遇之意云尔

岑安卿

宪章千万条,执笔不劳拟。xiàn zhāng qiān wàn tiáo,zhí bǐ bù láo nǐ。
事至惟讨论,倦足成跛倚。shì zhì wéi tǎo lùn,juàn zú chéng bǒ yǐ。
终然有变通,圆池倏方沚。zhōng rán yǒu biàn tōng,yuán chí shū fāng zhǐ。
叹息无所言,神哉孔方子。tàn xī wú suǒ yán,shén zāi kǒng fāng zi。
1271234567»