古诗词

题王秉彝乐善堂

叶颙

结庐在人世,惟善以自将。jié lú zài rén shì,wéi shàn yǐ zì jiāng。
宅兹幽迥地,远彼势利场。zhái zī yōu jiǒng dì,yuǎn bǐ shì lì chǎng。
古屋三四间,秋风白云乡。gǔ wū sān sì jiān,qiū fēng bái yún xiāng。
仁慈居壶奥,礼义为垣墙。rén cí jū hú ào,lǐ yì wèi yuán qiáng。
庭种三古槐,门栽五垂杨。tíng zhǒng sān gǔ huái,mén zāi wǔ chuí yáng。
芝兰香四座,花蕊映两厢。zhī lán xiāng sì zuò,huā ruǐ yìng liǎng xiāng。
光辉谢金碧,调饰辞铅黄。guāng huī xiè jīn bì,diào shì cí qiān huáng。
吟榻青峰边,钓石绿沼旁。yín tà qīng fēng biān,diào shí lǜ zhǎo páng。
窗前书万卷,膝上琴一张。chuāng qián shū wàn juǎn,xī shàng qín yī zhāng。
客至亦不恶,茗碗与酒觞。kè zhì yì bù è,míng wǎn yǔ jiǔ shāng。
客去但高卧,不梦封侯王。kè qù dàn gāo wò,bù mèng fēng hóu wáng。
全无宠辱惊,常有声名香。quán wú chǒng rǔ jīng,cháng yǒu shēng míng xiāng。
胸中万念空,并此身世忘。xiōng zhōng wàn niàn kōng,bìng cǐ shēn shì wàng。
只存金石心,靡替刚毅肠。zhǐ cún jīn shí xīn,mí tì gāng yì cháng。
平生无所短,而亦无所长。píng shēng wú suǒ duǎn,ér yì wú suǒ zhǎng。
平生不作恶,善亦无可扬。píng shēng bù zuò è,shàn yì wú kě yáng。
善恶俱两遣,长短未用量。shàn è jù liǎng qiǎn,zhǎng duǎn wèi yòng liàng。
傍人患不足,我乐殊未央。bàng rén huàn bù zú,wǒ lè shū wèi yāng。
乐此山水丽,乐此松桂芳。lè cǐ shān shuǐ lì,lè cǐ sōng guì fāng。
乐此烟霞古,乐此风月良。lè cǐ yān xiá gǔ,lè cǐ fēng yuè liáng。
丘园之胜概,泉石之膏盲。qiū yuán zhī shèng gài,quán shí zhī gāo máng。
岂止乐吾庐,更乐斯民康。qǐ zhǐ lè wú lú,gèng lè sī mín kāng。
古今之遗范,天地之大纲。gǔ jīn zhī yí fàn,tiān dì zhī dà gāng。
无一不自乐,其乐匪泛常。wú yī bù zì lè,qí lè fěi fàn cháng。
其乐善无尽,聊以名此堂。qí lè shàn wú jǐn,liáo yǐ míng cǐ táng。

叶颙

元明间金华府金华人,字景南,一字伯恺,自号云?天民。元末隐居不出,至正中自刻其诗,名《樵云独唱》。入明,举进士,官行人司副。后免官家居,授徒甚众。 叶颙的作品>>

猜您喜欢

冬景十绝

叶颙

月中青女下瑶空,潋滟寒波跨玉龙。yuè zhōng qīng nǚ xià yáo kōng,liàn yàn hán bō kuà yù lóng。
画角一声天未晓,前村梅下有吟翁。huà jiǎo yī shēng tiān wèi xiǎo,qián cūn méi xià yǒu yín wēng。

冬景十绝

叶颙

门外三竿红日迟,向阳花木暂熙熙。mén wài sān gān hóng rì chí,xiàng yáng huā mù zàn xī xī。
老翁曝背亭前坐,自取经书教小儿。lǎo wēng pù bèi tíng qián zuò,zì qǔ jīng shū jiào xiǎo ér。

冬景十绝

叶颙

青灯黄卷伴更长,花落银缸午夜香。qīng dēng huáng juǎn bàn gèng zhǎng,huā luò yín gāng wǔ yè xiāng。
异日长檠珠翠里,苦心寒燄莫相忘。yì rì zhǎng qíng zhū cuì lǐ,kǔ xīn hán yàn mò xiāng wàng。

冬景十绝

叶颙

吟肩瘦耸白云根,兴绕孤山水竹村。yín jiān shòu sǒng bái yún gēn,xīng rào gū shān shuǐ zhú cūn。
月上南枝诗未就,暗香疏影又黄昏。yuè shàng nán zhī shī wèi jiù,àn xiāng shū yǐng yòu huáng hūn。

冬景十绝

叶颙

销金帐暖酒盈觞,醒后依前世虑长。xiāo jīn zhàng nuǎn jiǔ yíng shāng,xǐng hòu yī qián shì lǜ zhǎng。
何似白云深处卧,春风一枕梦魂香。hé shì bái yún shēn chù wò,chūn fēng yī zhěn mèng hún xiāng。

冬景十绝

叶颙

万顷玻璃失钓矶,白云片片补蓑衣。wàn qǐng bō lí shī diào jī,bái yún piàn piàn bǔ suō yī。
鸟声断绝人踪灭,独向芦花月下归。niǎo shēng duàn jué rén zōng miè,dú xiàng lú huā yuè xià guī。

爆竹二首

叶颙

一声爆竹透云端,惊醒苍生睡不安。yī shēng bào zhú tòu yún duān,jīng xǐng cāng shēng shuì bù ān。
若使江淮豪杰听,定应惭悚胆先寒。ruò shǐ jiāng huái háo jié tīng,dìng yīng cán sǒng dǎn xiān hán。

爆竹二首

叶颙

非尝声响聒天来,鼓动阳春海上回。fēi cháng shēng xiǎng guā tiān lái,gǔ dòng yáng chūn hǎi shàng huí。
偶尔惊人还寂寂,情知不是武侯雷。ǒu ěr jīng rén hái jì jì,qíng zhī bù shì wǔ hóu léi。

松径清游

叶颙

驴载新诗仆抱琴,白云幽径夕阳林。lǘ zài xīn shī pū bào qín,bái yún yōu jìng xī yáng lín。
天风十里青松顶,满耳笙箫太古音。tiān fēng shí lǐ qīng sōng dǐng,mǎn ěr shēng xiāo tài gǔ yīn。

丁酉仲冬即景十六首雪水煎茶

叶颙

枯枝旋拾带冰烧,雪水茶香滚夜涛。kū zhī xuán shí dài bīng shāo,xuě shuǐ chá xiāng gǔn yè tāo。
党氏岂知风韵美,向人犹说饮羊羔。dǎng shì qǐ zhī fēng yùn měi,xiàng rén yóu shuō yǐn yáng gāo。

丁酉仲冬即景十六首雪水煎茶

叶颙

地炉煨芋足充饥,凉薄家声胜富儿。dì lú wēi yù zú chōng jī,liáng báo jiā shēng shèng fù ér。
李密懒残风味在,寒灰冷火澹相知。lǐ mì lǎn cán fēng wèi zài,hán huī lěng huǒ dàn xiāng zhī。

丁酉仲冬即景十六首雪水煎茶

叶颙

烟梢深处稳栖翎,标格孤高迥出群。yān shāo shēn chù wěn qī líng,biāo gé gū gāo jiǒng chū qún。
只恐听琴惊梦醒,踏翻松顶一巢云。zhǐ kǒng tīng qín jīng mèng xǐng,tà fān sōng dǐng yī cháo yún。

丁酉仲冬即景十六首雪水煎茶

叶颙

树头清啸两三声,纸帐梅花睡欲成。shù tóu qīng xiào liǎng sān shēng,zhǐ zhàng méi huā shuì yù chéng。
唤醒冷泉亭上梦,岭云飞动月初明。huàn xǐng lěng quán tíng shàng mèng,lǐng yún fēi dòng yuè chū míng。

丁酉仲冬即景十六首雪水煎茶

叶颙

天风吹笛落天涯,万瓦霜清月影斜。tiān fēng chuī dí luò tiān yá,wàn wǎ shuāng qīng yuè yǐng xié。
惊醒羁人犹自可,江城只怕落梅花。jīng xǐng jī rén yóu zì kě,jiāng chéng zhǐ pà luò méi huā。

丁酉仲冬即景十六首雪水煎茶

叶颙

琴张瓯茗伴炉薰,三弄梅花月下庭。qín zhāng ōu míng bàn lú xūn,sān nòng méi huā yuè xià tíng。
香影孤高音调古,空阶谁许鹤来听。xiāng yǐng gū gāo yīn diào gǔ,kōng jiē shuí xǔ hè lái tīng。