古诗词

樵云老人独唱歌

叶颙

樵云老人年七十,发白双瞳黑如漆。qiáo yún lǎo rén nián qī shí,fā bái shuāng tóng hēi rú qī。
喜唱人间快活歌,好吹酒后无声笛。xǐ chàng rén jiān kuài huó gē,hǎo chuī jiǔ hòu wú shēng dí。
一声吹动岭上白云飞,一声吹动山巅明月出。yī shēng chuī dòng lǐng shàng bái yún fēi,yī shēng chuī dòng shān diān míng yuè chū。
惊醒松梢野鹤栖,唤起波心海蛟蛰。jīng xǐng sōng shāo yě hè qī,huàn qǐ bō xīn hǎi jiāo zhé。
老来湖海友朋稀,貌古形衰无气力。lǎo lái hú hǎi yǒu péng xī,mào gǔ xíng shuāi wú qì lì。
尽日疏斋坦腹眠,五斗浊醪时自适。jǐn rì shū zhāi tǎn fù mián,wǔ dòu zhuó láo shí zì shì。
常游北墅剧欢娱,每对南山抱岑寂。cháng yóu běi shù jù huān yú,měi duì nán shān bào cén jì。
张三李四懒结交,黄八赵二不相识。zhāng sān lǐ sì lǎn jié jiāo,huáng bā zhào èr bù xiāng shí。
自歌自舞兴怀真,独步独行神思逸。zì gē zì wǔ xīng huái zhēn,dú bù dú xíng shén sī yì。
家无生产万镒金,囊蓄樵云独唱集。jiā wú shēng chǎn wàn yì jīn,náng xù qiáo yún dú chàng jí。
杜撰八阳经,何止三千帙。dù zhuàn bā yáng jīng,hé zhǐ sān qiān zhì。
醉墨淋漓不整齐,粗言跌宕唯真率。zuì mò lín lí bù zhěng qí,cū yán diē dàng wéi zhēn lǜ。
丈夫志气脱情尘,村媪娇羞贵妆饰。zhàng fū zhì qì tuō qíng chén,cūn ǎo jiāo xiū guì zhuāng shì。
长蛇出穴众尽惊,骏马下坡人辟易。zhǎng shé chū xué zhòng jǐn jīng,jùn mǎ xià pō rén pì yì。
瀑岩溜断峡泉飞,茶鼎涛翻海波溢。pù yán liū duàn xiá quán fēi,chá dǐng tāo fān hǎi bō yì。
光寒孕出蚌腹珠,声雄击碎鸿门璧。guāng hán yùn chū bàng fù zhū,shēng xióng jī suì hóng mén bì。
千寻桧柏秀奇峰,一片莓苔裹顽石。qiān xún guì bǎi xiù qí fēng,yī piàn méi tái guǒ wán shí。
祗图豪放旨趣高,肯蹈凡庸陈腐失。zhī tú háo fàng zhǐ qù gāo,kěn dǎo fán yōng chén fǔ shī。
曹刘沈谢丈人行,江左风流亦勍敌。cáo liú shěn xiè zhàng rén xíng,jiāng zuǒ fēng liú yì qíng dí。
自愧滕薛微,敢与齐晋匹。zì kuì téng xuē wēi,gǎn yǔ qí jìn pǐ。
虽乏经邦辞,颇尽归耕术。suī fá jīng bāng cí,pǒ jǐn guī gēng shù。
洗净功名疵,涤空声利疾。xǐ jìng gōng míng cī,dí kōng shēng lì jí。
星斗灿心胸,烟霞生肘腋。xīng dòu càn xīn xiōng,yān xiá shēng zhǒu yè。
玉涧奏瑶琴,银河泻琼液。yù jiàn zòu yáo qín,yín hé xiè qióng yè。
松云满草衣,岩霏洒石壁。sōng yún mǎn cǎo yī,yán fēi sǎ shí bì。
空翠扑晴轩,虚白凝霄室。kōng cuì pū qíng xuān,xū bái níng xiāo shì。
豪端锦绣机,奚藉天孙织。háo duān jǐn xiù jī,xī jí tiān sūn zhī。
语险神鬼愁,言奇魑魅泣。yǔ xiǎn shén guǐ chóu,yán qí chī mèi qì。
懦夫忽刚强,义士弥感激。nuò fū hū gāng qiáng,yì shì mí gǎn jī。
山灵为起舞,万像咸拱立。shān líng wèi qǐ wǔ,wàn xiàng xián gǒng lì。
已免世俗羁,犹负林泉癖。yǐ miǎn shì sú jī,yóu fù lín quán pǐ。
饮酣拍手呼李白,倾倒壶觞同座席。yǐn hān pāi shǒu hū lǐ bái,qīng dào hú shāng tóng zuò xí。
共话斯文丧乱后,馀子碌碌焉足恤。gòng huà sī wén sàng luàn hòu,yú zi lù lù yān zú xù。
固多狗尾可续貂,其奈羊皮殊豹质。gù duō gǒu wěi kě xù diāo,qí nài yáng pí shū bào zhì。
噫嘘嚱安得快剪刀,剪取云梦竹䨲毫束作笔。yī xū xì ān dé kuài jiǎn dāo,jiǎn qǔ yún mèng zhú nóu háo shù zuò bǐ。
删削郑卫淫,刬除妖艳习。shān xuē zhèng wèi yín,chǎn chú yāo yàn xí。
斡回正始音,书写大雅什。wò huí zhèng shǐ yīn,shū xiě dà yǎ shén。
烜赫照乾坤,焜耀当天日。xuǎn hè zhào qián kūn,kūn yào dāng tiān rì。
清风亿万年,辉彩千百尺。qīng fēng yì wàn nián,huī cǎi qiān bǎi chǐ。
妙理造幽微,芳馨著今昔。miào lǐ zào yōu wēi,fāng xīn zhù jīn xī。
虎啸龙吟天地间,蚓唱蝇鸣俱屏迹。hǔ xiào lóng yín tiān dì jiān,yǐn chàng yíng míng jù píng jì。
狂澜卷尽江汉清,阴霾散去山峰碧。kuáng lán juǎn jǐn jiāng hàn qīng,yīn mái sàn qù shān fēng bì。

叶颙

元明间金华府金华人,字景南,一字伯恺,自号云?天民。元末隐居不出,至正中自刻其诗,名《樵云独唱》。入明,举进士,官行人司副。后免官家居,授徒甚众。 叶颙的作品>>

猜您喜欢

冬景十绝

叶颙

月中青女下瑶空,潋滟寒波跨玉龙。yuè zhōng qīng nǚ xià yáo kōng,liàn yàn hán bō kuà yù lóng。
画角一声天未晓,前村梅下有吟翁。huà jiǎo yī shēng tiān wèi xiǎo,qián cūn méi xià yǒu yín wēng。

冬景十绝

叶颙

门外三竿红日迟,向阳花木暂熙熙。mén wài sān gān hóng rì chí,xiàng yáng huā mù zàn xī xī。
老翁曝背亭前坐,自取经书教小儿。lǎo wēng pù bèi tíng qián zuò,zì qǔ jīng shū jiào xiǎo ér。

冬景十绝

叶颙

青灯黄卷伴更长,花落银缸午夜香。qīng dēng huáng juǎn bàn gèng zhǎng,huā luò yín gāng wǔ yè xiāng。
异日长檠珠翠里,苦心寒燄莫相忘。yì rì zhǎng qíng zhū cuì lǐ,kǔ xīn hán yàn mò xiāng wàng。

冬景十绝

叶颙

吟肩瘦耸白云根,兴绕孤山水竹村。yín jiān shòu sǒng bái yún gēn,xīng rào gū shān shuǐ zhú cūn。
月上南枝诗未就,暗香疏影又黄昏。yuè shàng nán zhī shī wèi jiù,àn xiāng shū yǐng yòu huáng hūn。

冬景十绝

叶颙

销金帐暖酒盈觞,醒后依前世虑长。xiāo jīn zhàng nuǎn jiǔ yíng shāng,xǐng hòu yī qián shì lǜ zhǎng。
何似白云深处卧,春风一枕梦魂香。hé shì bái yún shēn chù wò,chūn fēng yī zhěn mèng hún xiāng。

冬景十绝

叶颙

万顷玻璃失钓矶,白云片片补蓑衣。wàn qǐng bō lí shī diào jī,bái yún piàn piàn bǔ suō yī。
鸟声断绝人踪灭,独向芦花月下归。niǎo shēng duàn jué rén zōng miè,dú xiàng lú huā yuè xià guī。

爆竹二首

叶颙

一声爆竹透云端,惊醒苍生睡不安。yī shēng bào zhú tòu yún duān,jīng xǐng cāng shēng shuì bù ān。
若使江淮豪杰听,定应惭悚胆先寒。ruò shǐ jiāng huái háo jié tīng,dìng yīng cán sǒng dǎn xiān hán。

爆竹二首

叶颙

非尝声响聒天来,鼓动阳春海上回。fēi cháng shēng xiǎng guā tiān lái,gǔ dòng yáng chūn hǎi shàng huí。
偶尔惊人还寂寂,情知不是武侯雷。ǒu ěr jīng rén hái jì jì,qíng zhī bù shì wǔ hóu léi。

松径清游

叶颙

驴载新诗仆抱琴,白云幽径夕阳林。lǘ zài xīn shī pū bào qín,bái yún yōu jìng xī yáng lín。
天风十里青松顶,满耳笙箫太古音。tiān fēng shí lǐ qīng sōng dǐng,mǎn ěr shēng xiāo tài gǔ yīn。

丁酉仲冬即景十六首雪水煎茶

叶颙

枯枝旋拾带冰烧,雪水茶香滚夜涛。kū zhī xuán shí dài bīng shāo,xuě shuǐ chá xiāng gǔn yè tāo。
党氏岂知风韵美,向人犹说饮羊羔。dǎng shì qǐ zhī fēng yùn měi,xiàng rén yóu shuō yǐn yáng gāo。

丁酉仲冬即景十六首雪水煎茶

叶颙

地炉煨芋足充饥,凉薄家声胜富儿。dì lú wēi yù zú chōng jī,liáng báo jiā shēng shèng fù ér。
李密懒残风味在,寒灰冷火澹相知。lǐ mì lǎn cán fēng wèi zài,hán huī lěng huǒ dàn xiāng zhī。

丁酉仲冬即景十六首雪水煎茶

叶颙

烟梢深处稳栖翎,标格孤高迥出群。yān shāo shēn chù wěn qī líng,biāo gé gū gāo jiǒng chū qún。
只恐听琴惊梦醒,踏翻松顶一巢云。zhǐ kǒng tīng qín jīng mèng xǐng,tà fān sōng dǐng yī cháo yún。

丁酉仲冬即景十六首雪水煎茶

叶颙

树头清啸两三声,纸帐梅花睡欲成。shù tóu qīng xiào liǎng sān shēng,zhǐ zhàng méi huā shuì yù chéng。
唤醒冷泉亭上梦,岭云飞动月初明。huàn xǐng lěng quán tíng shàng mèng,lǐng yún fēi dòng yuè chū míng。

丁酉仲冬即景十六首雪水煎茶

叶颙

天风吹笛落天涯,万瓦霜清月影斜。tiān fēng chuī dí luò tiān yá,wàn wǎ shuāng qīng yuè yǐng xié。
惊醒羁人犹自可,江城只怕落梅花。jīng xǐng jī rén yóu zì kě,jiāng chéng zhǐ pà luò méi huā。

丁酉仲冬即景十六首雪水煎茶

叶颙

琴张瓯茗伴炉薰,三弄梅花月下庭。qín zhāng ōu míng bàn lú xūn,sān nòng méi huā yuè xià tíng。
香影孤高音调古,空阶谁许鹤来听。xiāng yǐng gū gāo yīn diào gǔ,kōng jiē shuí xǔ hè lái tīng。