古诗词

兵车行

杜甫

车辚辚,马萧萧,行人弓箭各在腰,chē lín lín,mǎ xiāo xiāo,xíng rén gōng jiàn gè zài yāo,
爷娘妻子走相送,尘埃不见咸阳桥。yé niáng qī zi zǒu xiāng sòng,chén āi bù jiàn xián yáng qiáo。
牵衣顿足拦道哭,哭声直上干云霄。qiān yī dùn zú lán dào kū,kū shēng zhí shàng gàn yún xiāo。
道旁过者问行人,行人但云点行频。dào páng guò zhě wèn xíng rén,xíng rén dàn yún diǎn xíng pín。
或从十五北防河,便至四十西营田。huò cóng shí wǔ běi fáng hé,biàn zhì sì shí xī yíng tián。
去时里正与裹头,归来头白还戍边。qù shí lǐ zhèng yǔ guǒ tóu,guī lái tóu bái hái shù biān。
边庭流血成海水,武皇开边意未已。biān tíng liú xuè chéng hǎi shuǐ,wǔ huáng kāi biān yì wèi yǐ。
君不闻,汉家山东二百州,jūn bù wén,hàn jiā shān dōng èr bǎi zhōu,
千村万落生荆杞。qiān cūn wàn luò shēng jīng qǐ。
纵有健妇把锄犁,禾生陇亩无东西。zòng yǒu jiàn fù bǎ chú lí,hé shēng lǒng mǔ wú dōng xī。
况复秦兵耐苦战,被驱不异犬与鸡。kuàng fù qín bīng nài kǔ zhàn,bèi qū bù yì quǎn yǔ jī。
长者虽有问,役夫敢申恨?zhǎng zhě suī yǒu wèn,yì fū gǎn shēn hèn?
且如今年冬,未休关西卒。qiě rú jīn nián dōng,wèi xiū guān xī zú。
县官急索租,租税从何出。xiàn guān jí suǒ zū,zū shuì cóng hé chū。
信知生男恶,反是生女好。xìn zhī shēng nán è,fǎn shì shēng nǚ hǎo。
生女犹得嫁比邻,生男埋没随百草。shēng nǚ yóu dé jià bǐ lín,shēng nán mái méi suí bǎi cǎo。
君不见,青海头,古来白骨无人收。jūn bù jiàn,qīng hǎi tóu,gǔ lái bái gǔ wú rén shōu。
新鬼烦冤旧鬼哭,天阴雨湿声啾啾。xīn guǐ fán yuān jiù guǐ kū,tiān yīn yǔ shī shēng jiū jiū。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

过宋员外之问旧庄

杜甫

宋公旧池馆,零落守阳阿。sòng gōng jiù chí guǎn,líng luò shǒu yáng ā。
枉道祗从入,吟诗许更过。wǎng dào zhī cóng rù,yín shī xǔ gèng guò。
淹留问耆老,寂莫向山河。yān liú wèn qí lǎo,jì mò xiàng shān hé。
更识将军树,悲风日暮多。gèng shí jiāng jūn shù,bēi fēng rì mù duō。

夜宴左氏庄

杜甫

风林纤月落,衣露净琴张。fēng lín xiān yuè luò,yī lù jìng qín zhāng。
暗水流花径,春星带草堂。àn shuǐ liú huā jìng,chūn xīng dài cǎo táng。
检书烧烛短,看剑引杯长。jiǎn shū shāo zhú duǎn,kàn jiàn yǐn bēi zhǎng。
诗罢闻吴咏,扁舟意不忘。shī bà wén wú yǒng,biǎn zhōu yì bù wàng。

赠陈二补阙

杜甫

世儒多汨没,夫子独声名。shì rú duō mì méi,fū zi dú shēng míng。
献纳开东观,君王问长卿。xiàn nà kāi dōng guān,jūn wáng wèn zhǎng qīng。
皂雕寒始急,天马老能行。zào diāo hán shǐ jí,tiān mǎ lǎo néng xíng。
自到青冥里,休看白发生。zì dào qīng míng lǐ,xiū kàn bái fā shēng。

寄高三十五书记

杜甫

叹惜高生老,新诗日又多。tàn xī gāo shēng lǎo,xīn shī rì yòu duō。
美名人不及,佳句法如何。měi míng rén bù jí,jiā jù fǎ rú hé。
主将收才子,崆峒足凯歌。zhǔ jiāng shōu cái zi,kōng dòng zú kǎi gē。
闻君已朱绂,且得慰蹉跎。wén jūn yǐ zhū fú,qiě dé wèi cuō tuó。

送裴二虬作尉永嘉

杜甫

孤屿亭何处,天涯水气中。gū yǔ tíng hé chù,tiān yá shuǐ qì zhōng。
故人官就此,绝境兴谁同。gù rén guān jiù cǐ,jué jìng xīng shuí tóng。
隐吏逢梅福,游山忆谢公。yǐn lì féng méi fú,yóu shān yì xiè gōng。
扁舟吾已就,把钓待秋风。biǎn zhōu wú yǐ jiù,bǎ diào dài qiū fēng。

送韦书记赴安西

杜甫

夫子歘通贵,云泥相望悬。fū zi chuā tōng guì,yún ní xiāng wàng xuán。
白头无藉在,朱绂有哀怜。bái tóu wú jí zài,zhū fú yǒu āi lián。
书记赴三捷,公车留二年。shū jì fù sān jié,gōng chē liú èr nián。
欲浮江海去,此别意苍然。yù fú jiāng hǎi qù,cǐ bié yì cāng rán。

一百五日夜对月

杜甫

无家对寒食,有泪如金波。wú jiā duì hán shí,yǒu lèi rú jīn bō。
斫却月中桂,清光应更多。zhuó què yuè zhōng guì,qīng guāng yīng gèng duō。
仳离放红蕊,想像颦青蛾。pǐ lí fàng hóng ruǐ,xiǎng xiàng pín qīng é。
牛女漫愁思,秋期犹渡河。niú nǚ màn chóu sī,qiū qī yóu dù hé。

喜达行在所三首

杜甫

西忆岐阳信,无人遂却回。xī yì qí yáng xìn,wú rén suì què huí。
眼穿当落日,心死着寒灰。yǎn chuān dāng luò rì,xīn sǐ zhe hán huī。
雾树行相引,莲峰望忽开。wù shù xíng xiāng yǐn,lián fēng wàng hū kāi。
所亲惊老瘦,辛苦贼中来。suǒ qīn jīng lǎo shòu,xīn kǔ zéi zhōng lái。

喜达行在所三首

杜甫

愁思胡笳夕,凄凉汉苑春。chóu sī hú jiā xī,qī liáng hàn yuàn chūn。
生还今日事,间道暂时人。shēng hái jīn rì shì,jiān dào zàn shí rén。
司隶章初睹,南阳气已新。sī lì zhāng chū dǔ,nán yáng qì yǐ xīn。
喜心翻倒极,呜咽泪沾巾。xǐ xīn fān dào jí,wū yàn lèi zhān jīn。

喜达行在所三首

杜甫

死去凭谁报,归来始自怜。sǐ qù píng shuí bào,guī lái shǐ zì lián。
犹瞻太白雪,喜遇武功天。yóu zhān tài bái xuě,xǐ yù wǔ gōng tiān。
影静千官里,心苏七校前。yǐng jìng qiān guān lǐ,xīn sū qī xiào qián。
今朝汉社稷,新数中兴年。jīn cháo hàn shè jì,xīn shù zhōng xīng nián。

奉赠严八阁老

杜甫

扈圣登黄阁,明公独妙年。hù shèng dēng huáng gé,míng gōng dú miào nián。
蛟龙得云雨,雕鹗在秋天。jiāo lóng dé yún yǔ,diāo è zài qiū tiān。
客礼容疏放,官曹可接联。kè lǐ róng shū fàng,guān cáo kě jiē lián。
新诗句句好,应任老夫传。xīn shī jù jù hǎo,yīng rèn lǎo fū chuán。

杜甫

天上秋期近,人间月影清。tiān shàng qiū qī jìn,rén jiān yuè yǐng qīng。
入河蟾不没,捣药兔长生。rù hé chán bù méi,dǎo yào tù zhǎng shēng。
只益丹心苦,能添白发明。zhǐ yì dān xīn kǔ,néng tiān bái fā míng。
干戈知满地,休照国西营。gàn gē zhī mǎn dì,xiū zhào guó xī yíng。

留别贾

杜甫

田园须暂往,戎马惜离群。tián yuán xū zàn wǎng,róng mǎ xī lí qún。
去远留诗别,愁多任酒醺。qù yuǎn liú shī bié,chóu duō rèn jiǔ xūn。
一秋常苦雨,今日始无云。yī qiū cháng kǔ yǔ,jīn rì shǐ wú yún。
山路时吹角,那堪处处闻。shān lù shí chuī jiǎo,nà kān chù chù wén。

晚行口号

杜甫

三川不可到,归路晚山稠。sān chuān bù kě dào,guī lù wǎn shān chóu。
落雁浮寒水,饥乌集戍楼。luò yàn fú hán shuǐ,jī wū jí shù lóu。
市朝今日异,丧乱几时休。shì cháo jīn rì yì,sàng luàn jǐ shí xiū。
远愧梁江总,还家尚黑头。yuǎn kuì liáng jiāng zǒng,hái jiā shàng hēi tóu。

独酌成诗

杜甫

灯花何太喜,酒绿正相亲。dēng huā hé tài xǐ,jiǔ lǜ zhèng xiāng qīn。
醉里从为客,诗成觉有神。zuì lǐ cóng wèi kè,shī chéng jué yǒu shén。
兵戈犹在眼,儒术岂谋身。bīng gē yóu zài yǎn,rú shù qǐ móu shēn。
共被微官缚,低头愧野人。gòng bèi wēi guān fù,dī tóu kuì yě rén。