古诗词

自京赴奉先县咏怀五百字

杜甫

杜陵有布衣,老大意转拙。dù líng yǒu bù yī,lǎo dà yì zhuǎn zhuō。
许身一何愚,窃比稷与契。xǔ shēn yī hé yú,qiè bǐ jì yǔ qì。
居然成濩落,白首甘契阔。jū rán chéng huò luò,bái shǒu gān qì kuò。
盖棺事则已,此志常觊豁。gài guān shì zé yǐ,cǐ zhì cháng jì huō。
穷年忧黎元,叹息肠内热。qióng nián yōu lí yuán,tàn xī cháng nèi rè。
取笑同学翁,浩歌弥激烈。qǔ xiào tóng xué wēng,hào gē mí jī liè。
非无江海志,潇洒送日月。fēi wú jiāng hǎi zhì,xiāo sǎ sòng rì yuè。
生逢尧舜君,不忍便永诀。shēng féng yáo shùn jūn,bù rěn biàn yǒng jué。
当今廊庙具,构厦岂云缺。dāng jīn láng miào jù,gòu shà qǐ yún quē。
葵藿倾太阳,物性固莫夺。kuí huò qīng tài yáng,wù xìng gù mò duó。
顾惟蝼蚁辈,但自求其穴。gù wéi lóu yǐ bèi,dàn zì qiú qí xué。
胡为慕大鲸,辄拟偃溟渤。hú wèi mù dà jīng,zhé nǐ yǎn míng bó。
以兹误生理,独耻事干谒。yǐ zī wù shēng lǐ,dú chǐ shì gàn yè。
兀兀遂至今,忍为尘埃没。wù wù suì zhì jīn,rěn wèi chén āi méi。
终愧巢与由,未能易其节。zhōng kuì cháo yǔ yóu,wèi néng yì qí jié。
沉饮聊自遣,放歌破愁绝。chén yǐn liáo zì qiǎn,fàng gē pò chóu jué。
岁暮百草零,疾风高冈裂。suì mù bǎi cǎo líng,jí fēng gāo gāng liè。
天衢阴峥嵘,客子中夜发。tiān qú yīn zhēng róng,kè zi zhōng yè fā。
霜严衣带断,指直不得结。shuāng yán yī dài duàn,zhǐ zhí bù dé jié。
凌晨过骊山,御榻在嵽嵲。líng chén guò lí shān,yù tà zài dié niè。
蚩尤塞寒空,蹴蹋崖谷滑。chī yóu sāi hán kōng,cù tà yá gǔ huá。
瑶池气郁律,羽林相摩戛。yáo chí qì yù lǜ,yǔ lín xiāng mó jiá。
君臣留欢娱,乐动殷樛嶱。jūn chén liú huān yú,lè dòng yīn jiū kě。
赐浴皆长缨,与宴非短褐。cì yù jiē zhǎng yīng,yǔ yàn fēi duǎn hè。
彤庭所分帛,本自寒女出。tóng tíng suǒ fēn bó,běn zì hán nǚ chū。
鞭挞其夫家,聚敛贡城阙。biān tà qí fū jiā,jù liǎn gòng chéng quē。
圣人筐篚恩,实欲邦国活。shèng rén kuāng fěi ēn,shí yù bāng guó huó。
臣如忽至理,君岂弃此物。chén rú hū zhì lǐ,jūn qǐ qì cǐ wù。
多士盈朝廷,仁者宜战栗。duō shì yíng cháo tíng,rén zhě yí zhàn lì。
况闻内金盘,尽在卫霍室。kuàng wén nèi jīn pán,jǐn zài wèi huò shì。
中堂舞神仙,烟雾散玉质。zhōng táng wǔ shén xiān,yān wù sàn yù zhì。
暖客貂鼠裘,悲管逐清瑟。nuǎn kè diāo shǔ qiú,bēi guǎn zhú qīng sè。
劝客驼蹄羹,霜橙压香橘。quàn kè tuó tí gēng,shuāng chéng yā xiāng jú。
朱门酒肉臭,路有冻死骨。zhū mén jiǔ ròu chòu,lù yǒu dòng sǐ gǔ。
荣枯咫尺异,惆怅难再述。róng kū zhǐ chǐ yì,chóu chàng nán zài shù。
北辕就泾渭,官渡又改辙。běi yuán jiù jīng wèi,guān dù yòu gǎi zhé。
群冰从西下,极目高崒兀。qún bīng cóng xī xià,jí mù gāo zú wù。
疑是崆峒来,恐触天柱折。yí shì kōng dòng lái,kǒng chù tiān zhù zhé。
河梁幸未坼,枝撑声窸窣。hé liáng xìng wèi chè,zhī chēng shēng xī sū。
行旅相攀援,川广不可越。xíng lǚ xiāng pān yuán,chuān guǎng bù kě yuè。
老妻寄异县,十口隔风雪。lǎo qī jì yì xiàn,shí kǒu gé fēng xuě。
谁能久不顾,庶往共饥渴。shuí néng jiǔ bù gù,shù wǎng gòng jī kě。
入门闻号啕,幼子饥已卒。rù mén wén hào táo,yòu zi jī yǐ zú。
吾宁舍一哀,里巷亦呜咽。wú níng shě yī āi,lǐ xiàng yì wū yàn。
所愧为人父,无食致夭折。suǒ kuì wèi rén fù,wú shí zhì yāo zhé。
岂知秋禾登,贫窭有仓卒。qǐ zhī qiū hé dēng,pín jù yǒu cāng zú。
生常免租税,名不隶征伐。shēng cháng miǎn zū shuì,míng bù lì zhēng fá。
抚迹犹酸辛,平人固骚屑。fǔ jì yóu suān xīn,píng rén gù sāo xiè。
默思失业徒,因念远戍卒。mò sī shī yè tú,yīn niàn yuǎn shù zú。
忧端齐终南,澒洞不可掇。yōu duān qí zhōng nán,hòng dòng bù kě duō。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

即事

杜甫

暮春三月巫峡长,皛皛行云浮日光。mù chūn sān yuè wū xiá zhǎng,xiǎo xiǎo xíng yún fú rì guāng。
雷声忽送千峰雨,花气浑如百和香。léi shēng hū sòng qiān fēng yǔ,huā qì hún rú bǎi hé xiāng。
黄莺过水翻回去,燕子衔泥湿不妨。huáng yīng guò shuǐ fān huí qù,yàn zi xián ní shī bù fáng。
飞阁卷帘图画里,虚无只少对潇湘。fēi gé juǎn lián tú huà lǐ,xū wú zhǐ shǎo duì xiāo xiāng。

即事

杜甫

天畔群山孤草亭,江中风浪雨冥冥。tiān pàn qún shān gū cǎo tíng,jiāng zhōng fēng làng yǔ míng míng。
一双白鱼不受钓,三寸黄甘犹自青。yī shuāng bái yú bù shòu diào,sān cùn huáng gān yóu zì qīng。
多病马卿无日起,穷途阮籍几时醒。duō bìng mǎ qīng wú rì qǐ,qióng tú ruǎn jí jǐ shí xǐng。
未闻细柳散金甲,肠断秦川流浊泾。wèi wén xì liǔ sàn jīn jiǎ,cháng duàn qín chuān liú zhuó jīng。

舍弟观赴蓝田取妻子到江陵喜寄三首

杜甫

汝迎妻子达荆州,消息真传解我忧。rǔ yíng qī zi dá jīng zhōu,xiāo xī zhēn chuán jiě wǒ yōu。
鸿雁影来连峡内,鹡鸰飞急到沙头。hóng yàn yǐng lái lián xiá nèi,jí líng fēi jí dào shā tóu。
峣关险路今虚远,禹凿寒江正稳流。yáo guān xiǎn lù jīn xū yuǎn,yǔ záo hán jiāng zhèng wěn liú。
朱绂即当随彩鹢,青春不假报黄牛。zhū fú jí dāng suí cǎi yì,qīng chūn bù jiǎ bào huáng niú。

舍弟观赴蓝田取妻子到江陵喜寄三首

杜甫

马度秦关雪正深,北来肌骨苦寒侵。mǎ dù qín guān xuě zhèng shēn,běi lái jī gǔ kǔ hán qīn。
他乡就我生春色,故国移居见客心。tā xiāng jiù wǒ shēng chūn sè,gù guó yí jū jiàn kè xīn。
剩欲提携如意舞,喜多行坐白头吟。shèng yù tí xié rú yì wǔ,xǐ duō xíng zuò bái tóu yín。
巡檐索共梅花笑,冷蕊疏枝半不禁。xún yán suǒ gòng méi huā xiào,lěng ruǐ shū zhī bàn bù jìn。

舍弟观赴蓝田取妻子到江陵喜寄三首

杜甫

庾信罗含俱有宅,春来秋去作谁家。yǔ xìn luó hán jù yǒu zhái,chūn lái qiū qù zuò shuí jiā。
短墙若在从残草,乔木如存可假花。duǎn qiáng ruò zài cóng cán cǎo,qiáo mù rú cún kě jiǎ huā。
卜筑应同蒋诩径,为园须似邵平瓜。bo zhù yīng tóng jiǎng xǔ jìng,wèi yuán xū shì shào píng guā。
比年病酒开涓滴,弟劝兄酬何怨嗟。bǐ nián bìng jiǔ kāi juān dī,dì quàn xiōng chóu hé yuàn jiē。

七月一日题终明府水楼二首(其一)

杜甫

高栋曾轩已自凉,秋风此日洒衣裳。gāo dòng céng xuān yǐ zì liáng,qiū fēng cǐ rì sǎ yī shang。
翛然欲下阴山雪,不去非无汉署香。xiāo rán yù xià yīn shān xuě,bù qù fēi wú hàn shǔ xiāng。
绝辟过云开锦绣,疏松夹水奏笙簧。jué pì guò yún kāi jǐn xiù,shū sōng jiā shuǐ zòu shēng huáng。
看君宜著王乔履,真赐还疑出尚方。kàn jūn yí zhù wáng qiáo lǚ,zhēn cì hái yí chū shàng fāng。

七月一日题终明府水楼二首(其二)

杜甫

宓子弹琴邑宰日,终军弃繻英妙时。mì zi dàn qín yì zǎi rì,zhōng jūn qì xū yīng miào shí。
承家节操尚不泯,为政风流今在兹。chéng jiā jié cāo shàng bù mǐn,wèi zhèng fēng liú jīn zài zī。
可怜宾客尽倾盖,何处老翁来赋诗。kě lián bīn kè jǐn qīng gài,hé chù lǎo wēng lái fù shī。
楚江巫峡半云雨,清簟疏帘看弈棋。chǔ jiāng wū xiá bàn yún yǔ,qīng diàn shū lián kàn yì qí。

简吴郎司法

杜甫

有客乘舸自忠州,遣骑安置瀼西头。yǒu kè chéng gě zì zhōng zhōu,qiǎn qí ān zhì ráng xī tóu。
古堂本买藉疏豁,借汝迁居停宴游。gǔ táng běn mǎi jí shū huō,jiè rǔ qiān jū tíng yàn yóu。
云石荧荧高叶曙,风江飒飒乱帆秋。yún shí yíng yíng gāo yè shǔ,fēng jiāng sà sà luàn fān qiū。
却为姻娅过逢地,许坐曾轩数散愁。què wèi yīn yà guò féng dì,xǔ zuò céng xuān shù sàn chóu。

又呈吴郎

杜甫

堂前扑枣任西邻,无食无儿一妇人。táng qián pū zǎo rèn xī lín,wú shí wú ér yī fù rén。
不为困穷宁有此,只缘恐惧转须亲。bù wèi kùn qióng níng yǒu cǐ,zhǐ yuán kǒng jù zhuǎn xū qīn。
即防远客虽多事,使插疏篱却甚真。jí fáng yuǎn kè suī duō shì,shǐ chā shū lí què shén zhēn。
已诉徵求贫到骨,正思戎马泪盈巾。yǐ sù zhēng qiú pín dào gǔ,zhèng sī róng mǎ lèi yíng jīn。

送李八秘

杜甫

青帘白舫益州来,巫峡秋涛天地回。qīng lián bái fǎng yì zhōu lái,wū xiá qiū tāo tiān dì huí。
石出倒听枫叶下,橹摇背指菊花开。shí chū dào tīng fēng yè xià,lǔ yáo bèi zhǐ jú huā kāi。
贪趋相府今晨发,恐失佳期后命催。tān qū xiāng fǔ jīn chén fā,kǒng shī jiā qī hòu mìng cuī。
南极一星朝北斗,五云多处是三台。nán jí yī xīng cháo běi dòu,wǔ yún duō chù shì sān tái。

季夏送乡弟韶陪黄门从叔

杜甫

令弟尚为苍水使,名家莫出杜陵人。lìng dì shàng wèi cāng shuǐ shǐ,míng jiā mò chū dù líng rén。
比来相国兼安蜀,归赴朝廷已入秦。bǐ lái xiāng guó jiān ān shǔ,guī fù cháo tíng yǐ rù qín。
舍舟策马论兵地,拖玉腰金报主身。shě zhōu cè mǎ lùn bīng dì,tuō yù yāo jīn bào zhǔ shēn。
莫度清秋吟蟋蟀,早闻黄阁画麒麟。mò dù qīng qiū yín xī shuài,zǎo wén huáng gé huà qí lín。

见萤火

杜甫

巫山秋夜萤火飞,帘疏巧入坐人衣。wū shān qiū yè yíng huǒ fēi,lián shū qiǎo rù zuò rén yī。
忽惊屋里琴书冷,复乱檐边星宿稀。hū jīng wū lǐ qín shū lěng,fù luàn yán biān xīng sù xī。
却绕井阑添个个,偶经花蕊弄辉辉。què rào jǐng lán tiān gè gè,ǒu jīng huā ruǐ nòng huī huī。
苍江白发愁看汝,来岁如今归未归。cāng jiāng bái fā chóu kàn rǔ,lái suì rú jīn guī wèi guī。

吹笛

杜甫

吹笛秋山风月清,谁家巧作断肠声。chuī dí qiū shān fēng yuè qīng,shuí jiā qiǎo zuò duàn cháng shēng。
风飘律吕相和切,月傍关山几处明。fēng piāo lǜ lǚ xiāng hé qiè,yuè bàng guān shān jǐ chù míng。
胡骑中宵堪北走,武陵一曲想南征。hú qí zhōng xiāo kān běi zǒu,wǔ líng yī qū xiǎng nán zhēng。
故园杨柳今摇落,何得愁中曲尽生。gù yuán yáng liǔ jīn yáo luò,hé dé chóu zhōng qū jǐn shēng。

见王监兵马使说近山有白黑二鹰罗者久取竟未能得王以为毛骨有异他鹰恐腊后春生鶱飞避暖劲翮思秋之甚眇不可见请余赋

杜甫

雪飞玉立尽清秋,不惜奇毛恣远游。xuě fēi yù lì jǐn qīng qiū,bù xī qí máo zì yuǎn yóu。
在野只教心力破,千人何事网罗求。zài yě zhǐ jiào xīn lì pò,qiān rén hé shì wǎng luó qiú。
一生自猎知无敌,百中争能耻下韝。yī shēng zì liè zhī wú dí,bǎi zhōng zhēng néng chǐ xià gōu。
鹏碍九天须却避,兔藏三穴莫深忧。péng ài jiǔ tiān xū què bì,tù cáng sān xué mò shēn yōu。

见王监兵马使说近山有白黑二鹰罗者久取竟未能得王以为毛骨有异他鹰恐腊后春生鶱飞避暖劲翮思秋之甚眇不可见请余赋

杜甫

黑鹰不省人间有,度海疑从北极来。hēi yīng bù shěng rén jiān yǒu,dù hǎi yí cóng běi jí lái。
正翮抟风超紫塞,立冬几夜宿阳台。zhèng hé tuán fēng chāo zǐ sāi,lì dōng jǐ yè sù yáng tái。
虞罗自各虚施巧,春雁同归必见猜。yú luó zì gè xū shī qiǎo,chūn yàn tóng guī bì jiàn cāi。
万里寒空只一日,金眸玉爪不凡才。wàn lǐ hán kōng zhǐ yī rì,jīn móu yù zhǎo bù fán cái。