古诗词

太子张舍人遗织成褥段

杜甫

客从西北来,遗我翠织成。kè cóng xī běi lái,yí wǒ cuì zhī chéng。
开缄风涛涌,中有掉尾鲸。kāi jiān fēng tāo yǒng,zhōng yǒu diào wěi jīng。
逶迤罗水族,琐细不足名。wēi yí luó shuǐ zú,suǒ xì bù zú míng。
客云充君褥,承君终宴荣。kè yún chōng jūn rù,chéng jūn zhōng yàn róng。
空堂魑魅走,高枕形神清。kōng táng chī mèi zǒu,gāo zhěn xíng shén qīng。
领客珍重意,顾我非公卿。lǐng kè zhēn zhòng yì,gù wǒ fēi gōng qīng。
留之惧不祥,施之混柴荆。liú zhī jù bù xiáng,shī zhī hùn chái jīng。
服饰定尊卑,大哉万古程。fú shì dìng zūn bēi,dà zāi wàn gǔ chéng。
今我一贱老,裋褐更无营。jīn wǒ yī jiàn lǎo,shù hè gèng wú yíng。
煌煌珠宫物,寝处祸所婴。huáng huáng zhū gōng wù,qǐn chù huò suǒ yīng。
叹息当路子,干戈尚纵横。tàn xī dāng lù zi,gàn gē shàng zòng héng。
掌握有权柄,衣马自肥轻。zhǎng wò yǒu quán bǐng,yī mǎ zì féi qīng。
李鼎死岐阳,实以骄贵盈。lǐ dǐng sǐ qí yáng,shí yǐ jiāo guì yíng。
来瑱赐自尽,气豪直阻兵。lái zhèn cì zì jǐn,qì háo zhí zǔ bīng。
皆闻黄金多,坐见悔吝生。jiē wén huáng jīn duō,zuò jiàn huǐ lìn shēng。
奈何田舍翁,受此厚贶情。nài hé tián shě wēng,shòu cǐ hòu kuàng qíng。
锦鲸卷还客,始觉心和平。jǐn jīng juǎn hái kè,shǐ jué xīn hé píng。
振我粗席尘,愧客茹藜羹。zhèn wǒ cū xí chén,kuì kè rú lí gēng。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

崔氏东山草堂

杜甫

爱汝玉山草堂静,高秋爽气相鲜新。ài rǔ yù shān cǎo táng jìng,gāo qiū shuǎng qì xiāng xiān xīn。
有时自发钟磬响,落日更见渔樵人。yǒu shí zì fā zhōng qìng xiǎng,luò rì gèng jiàn yú qiáo rén。
盘剥白鸦谷口栗,饭煮青泥坊底芹。pán bō bái yā gǔ kǒu lì,fàn zhǔ qīng ní fāng dǐ qín。
何为西庄王给事,柴门空闭锁松筠。hé wèi xī zhuāng wáng gěi shì,chái mén kōng bì suǒ sōng yún。

早秋苦热堆案相仍

杜甫

七月六日苦炎热,对食暂餐还不能。qī yuè liù rì kǔ yán rè,duì shí zàn cān hái bù néng。
每愁夜中自足蝎,况乃秋后转多蝇。měi chóu yè zhōng zì zú xiē,kuàng nǎi qiū hòu zhuǎn duō yíng。
束带发狂欲大叫,簿书何急来相仍。shù dài fā kuáng yù dà jiào,bù shū hé jí lái xiāng réng。
南望青松架短壑,安得赤脚蹋层冰。nán wàng qīng sōng jià duǎn hè,ān dé chì jiǎo tà céng bīng。

望岳

杜甫

西岳崚嶒竦处尊,诸峰罗立如儿孙。xī yuè léng céng sǒng chù zūn,zhū fēng luó lì rú ér sūn。
安得仙人九节杖,拄到玉女洗头盆。ān dé xiān rén jiǔ jié zhàng,zhǔ dào yù nǚ xǐ tóu pén。
车箱入谷无归路,箭栝通天有一门。chē xiāng rù gǔ wú guī lù,jiàn guā tōng tiān yǒu yī mén。
稍待西风凉冷后,高寻白帝问真源。shāo dài xī fēng liáng lěng hòu,gāo xún bái dì wèn zhēn yuán。

得舍弟消息

杜甫

乱后谁归得,他乡胜故乡。luàn hòu shuí guī dé,tā xiāng shèng gù xiāng。
直为心厄苦,久念与存亡。zhí wèi xīn è kǔ,jiǔ niàn yǔ cún wáng。
汝书犹在壁,汝妾已辞房。rǔ shū yóu zài bì,rǔ qiè yǐ cí fáng。
旧犬知愁恨,垂头傍我床。jiù quǎn zhī chóu hèn,chuí tóu bàng wǒ chuáng。

建都十二韵

杜甫

苍生未苏息,胡马半乾坤。cāng shēng wèi sū xī,hú mǎ bàn qián kūn。
议在云台上,谁扶黄屋尊。yì zài yún tái shàng,shuí fú huáng wū zūn。
建都分魏阙,下韶辟荆门。jiàn dōu fēn wèi quē,xià sháo pì jīng mén。
恐失东人望,其如西极存。kǒng shī dōng rén wàng,qí rú xī jí cún。
时危当雪耻,计大岂轻论。shí wēi dāng xuě chǐ,jì dà qǐ qīng lùn。
虽倚三阶正,终愁万国翻。suī yǐ sān jiē zhèng,zhōng chóu wàn guó fān。
牵裾恨不死,漏网荷殊恩。qiān jū hèn bù sǐ,lòu wǎng hé shū ēn。
永负汉庭哭,遥怜湘水魂。yǒng fù hàn tíng kū,yáo lián xiāng shuǐ hún。
穷冬客江剑,随事有田园。qióng dōng kè jiāng jiàn,suí shì yǒu tián yuán。
风断青蒲节,霜埋翠竹根。fēng duàn qīng pú jié,shuāng mái cuì zhú gēn。
衣冠空穰穰,关辅久昏昏。yī guān kōng ráng ráng,guān fǔ jiǔ hūn hūn。
愿枉长安日,光辉照北原。yuàn wǎng zhǎng ān rì,guāng huī zhào běi yuán。

春水生二绝

杜甫

二月六夜春水生,门前小滩浑欲平。èr yuè liù yè chūn shuǐ shēng,mén qián xiǎo tān hún yù píng。
鸬鹚鸂鶒莫漫喜,吾与汝曹俱眼明。lú cí xī chì mò màn xǐ,wú yǔ rǔ cáo jù yǎn míng。

春水生二绝

杜甫

一夜水高二尺强,数日不可更禁当。yī yè shuǐ gāo èr chǐ qiáng,shù rì bù kě gèng jìn dāng。
南市津头有船卖,无钱即买系篱旁。nán shì jīn tóu yǒu chuán mài,wú qián jí mǎi xì lí páng。

野望因过常少仙

杜甫

野桥齐度马,秋望转悠哉。yě qiáo qí dù mǎ,qiū wàng zhuǎn yōu zāi。
竹覆青城合,江从灌口来。zhú fù qīng chéng hé,jiāng cóng guàn kǒu lái。
入村樵径引,尝果栗皱开。rù cūn qiáo jìng yǐn,cháng guǒ lì zhòu kāi。
落尽高天日,幽人未遣回。luò jǐn gāo tiān rì,yōu rén wèi qiǎn huí。

凭何十一少府邕觅桤木栽

杜甫

草堂堑西无树林,非子谁复见幽心。cǎo táng qiàn xī wú shù lín,fēi zi shuí fù jiàn yōu xīn。
饱闻桤木三年大,与致溪边十亩阴。bǎo wén qī mù sān nián dà,yǔ zhì xī biān shí mǔ yīn。

诣徐卿觅果栽

杜甫

草堂少花今欲栽,不问绿李与黄梅。cǎo táng shǎo huā jīn yù zāi,bù wèn lǜ lǐ yǔ huáng méi。
石笋街中却归去,果园坊里为求来。shí sǔn jiē zhōng què guī qù,guǒ yuán fāng lǐ wèi qiú lái。

绝句漫兴九首(其一)

杜甫

眼见客愁愁不醒,无赖春色到江亭。yǎn jiàn kè chóu chóu bù xǐng,wú lài chūn sè dào jiāng tíng。
即遣花开深造次,便觉莺语太丁宁。jí qiǎn huā kāi shēn zào cì,biàn jué yīng yǔ tài dīng níng。

绝句漫兴九首(其二)

杜甫

手种桃李非无主,野老墙低还似家。shǒu zhǒng táo lǐ fēi wú zhǔ,yě lǎo qiáng dī hái shì jiā。
恰似春风相欺得,夜来吹折数枝花。qià shì chūn fēng xiāng qī dé,yè lái chuī zhé shù zhī huā。

绝句漫兴九首(其三)

杜甫

熟知茅斋绝低小,江上燕子故来频。shú zhī máo zhāi jué dī xiǎo,jiāng shàng yàn zi gù lái pín。
衔泥点污琴书内,更接飞虫打著人。xián ní diǎn wū qín shū nèi,gèng jiē fēi chóng dǎ zhù rén。

绝句漫兴九首(其四)

杜甫

二月已破三月来,渐老逢春能几回。èr yuè yǐ pò sān yuè lái,jiàn lǎo féng chūn néng jǐ huí。
莫思身外无穷事,且尽生前有限杯。mò sī shēn wài wú qióng shì,qiě jǐn shēng qián yǒu xiàn bēi。

绝句漫兴九首(其五)

杜甫

肠断春江欲尽头,杖藜徐步立芳洲。cháng duàn chūn jiāng yù jǐn tóu,zhàng lí xú bù lì fāng zhōu。
颠狂柳絮随风去,轻薄桃花逐水流。diān kuáng liǔ xù suí fēng qù,qīng báo táo huā zhú shuǐ liú。