古诗词

八哀诗·赠太子太师汝阳郡王琎

杜甫

汝阳让帝子,眉宇真天人。rǔ yáng ràng dì zi,méi yǔ zhēn tiān rén。
虬须似太宗,色映塞外春。qiú xū shì tài zōng,sè yìng sāi wài chūn。
往者开元中,主恩视遇频。wǎng zhě kāi yuán zhōng,zhǔ ēn shì yù pín。
出入独非时,礼异见群臣。chū rù dú fēi shí,lǐ yì jiàn qún chén。
爱其谨洁极,倍此骨肉亲。ài qí jǐn jié jí,bèi cǐ gǔ ròu qīn。
从容听朝后,或在风雪晨。cóng róng tīng cháo hòu,huò zài fēng xuě chén。
忽思格猛兽,苑囿腾清尘。hū sī gé měng shòu,yuàn yòu téng qīng chén。
羽旗动若一,万马肃駪駪。yǔ qí dòng ruò yī,wàn mǎ sù shēn shēn。
诏王来射雁,拜命已挺身。zhào wáng lái shè yàn,bài mìng yǐ tǐng shēn。
箭出飞鞚内,上又回翠麟。jiàn chū fēi kòng nèi,shàng yòu huí cuì lín。
翻然紫塞翮,下拂明月轮。fān rán zǐ sāi hé,xià fú míng yuè lún。
胡人虽获多,天笑不为新。hú rén suī huò duō,tiān xiào bù wèi xīn。
王每中一物,手自与金银。wáng měi zhōng yī wù,shǒu zì yǔ jīn yín。
袖中谏猎书,扣马久上陈。xiù zhōng jiàn liè shū,kòu mǎ jiǔ shàng chén。
竟无衔橛虞,圣聪矧多仁。jìng wú xián jué yú,shèng cōng shěn duō rén。
官免供给费,水有在藻鳞。guān miǎn gōng gěi fèi,shuǐ yǒu zài zǎo lín。
匪唯帝老大,皆是王忠勤。fěi wéi dì lǎo dà,jiē shì wáng zhōng qín。
晚年务置醴,门引申白宾。wǎn nián wù zhì lǐ,mén yǐn shēn bái bīn。
道大容无能,永怀侍芳茵。dào dà róng wú néng,yǒng huái shì fāng yīn。
好学尚贞烈,义形必沾巾。hǎo xué shàng zhēn liè,yì xíng bì zhān jīn。
挥翰绮绣扬,篇什若有神。huī hàn qǐ xiù yáng,piān shén ruò yǒu shén。
川广不可溯,墓久狐兔邻。chuān guǎng bù kě sù,mù jiǔ hú tù lín。
宛彼汉中郡,文雅见天伦。wǎn bǐ hàn zhōng jùn,wén yǎ jiàn tiān lún。
何以开我悲,泛舟俱远津。hé yǐ kāi wǒ bēi,fàn zhōu jù yuǎn jīn。
温温昔风味,少壮已书绅。wēn wēn xī fēng wèi,shǎo zhuàng yǐ shū shēn。
旧游易磨灭,衰谢增酸辛。jiù yóu yì mó miè,shuāi xiè zēng suān xīn。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

寄贺兰铦

杜甫

朝野欢娱后,乾坤震荡中。cháo yě huān yú hòu,qián kūn zhèn dàng zhōng。
相随万里日,总作白头翁。xiāng suí wàn lǐ rì,zǒng zuò bái tóu wēng。
岁晚仍分袂,江边更转蓬。suì wǎn réng fēn mèi,jiāng biān gèng zhuǎn péng。
勿云俱异域,饮啄几回同。wù yún jù yì yù,yǐn zhuó jǐ huí tóng。

寄杨五桂州谭

杜甫

五岭皆炎热,宜人独桂林。wǔ lǐng jiē yán rè,yí rén dú guì lín。
梅花万里外,雪片一冬深。méi huā wàn lǐ wài,xuě piàn yī dōng shēn。
闻此宽相忆,为邦复好音。wén cǐ kuān xiāng yì,wèi bāng fù hǎo yīn。
江边送孙楚,远附白头吟。jiāng biān sòng sūn chǔ,yuǎn fù bái tóu yín。

逢唐兴刘主簿弟

杜甫

分手开元末,连年绝尺书。fēn shǒu kāi yuán mò,lián nián jué chǐ shū。
江山且相见,戎马未安居。jiāng shān qiě xiāng jiàn,róng mǎ wèi ān jū。
剑外官人冷,关中驿骑疏。jiàn wài guān rén lěng,guān zhōng yì qí shū。
轻舟下吴会,主簿意何如。qīng zhōu xià wú huì,zhǔ bù yì hé rú。

和裴迪登新津寺寄王侍郎

杜甫

何限倚山木,吟诗秋叶黄。hé xiàn yǐ shān mù,yín shī qiū yè huáng。
蝉声集古寺,鸟影度寒塘。chán shēng jí gǔ sì,niǎo yǐng dù hán táng。
风物悲游子,登临忆侍郎。fēng wù bēi yóu zi,dēng lín yì shì láng。
老夫贪佛日,随意宿僧房。lǎo fū tān fú rì,suí yì sù sēng fáng。

敬简王明府

杜甫

叶县郎官宰,周南太史公。yè xiàn láng guān zǎi,zhōu nán tài shǐ gōng。
神仙才有数,流落意无穷。shén xiān cái yǒu shù,liú luò yì wú qióng。
骥病思偏秣,鹰愁怕苦笼。jì bìng sī piān mò,yīng chóu pà kǔ lóng。
看君用高义,耻与万人同。kàn jūn yòng gāo yì,chǐ yǔ wàn rén tóng。

重简王明府

杜甫

甲子西南异,冬来只薄寒。jiǎ zi xī nán yì,dōng lái zhǐ báo hán。
江云何夜尽,蜀雨几时乾。jiāng yún hé yè jǐn,shǔ yǔ jǐ shí qián。
行李须相问,穷愁岂有宽。xíng lǐ xū xiāng wèn,qióng chóu qǐ yǒu kuān。
君听鸿雁响,恐致稻粱难。jūn tīng hóng yàn xiǎng,kǒng zhì dào liáng nán。

岁暮

杜甫

岁暮远为客,边隅还用兵。suì mù yuǎn wèi kè,biān yú hái yòng bīng。
烟尘犯雪岭,鼓角动江城。yān chén fàn xuě lǐng,gǔ jiǎo dòng jiāng chéng。
天地日流血,朝廷谁请缨。tiān dì rì liú xuè,cháo tíng shuí qǐng yīng。
济时敢爱死,寂寞壮心惊。jì shí gǎn ài sǐ,jì mò zhuàng xīn jīng。

寄赠王十将军承俊

杜甫

将军胆气雄,臂悬两角弓。jiāng jūn dǎn qì xióng,bì xuán liǎng jiǎo gōng。
缠结青骢马,出入锦城中。chán jié qīng cōng mǎ,chū rù jǐn chéng zhōng。
时危未授钺,势屈难为功。shí wēi wèi shòu yuè,shì qū nán wèi gōng。
宾客满堂上,何人高义同。bīn kè mǎn táng shàng,hé rén gāo yì tóng。

散愁二首

杜甫

久客宜旋旆,兴王未息戈。jiǔ kè yí xuán pèi,xīng wáng wèi xī gē。
蜀星阴见少,江雨夜闻多。shǔ xīng yīn jiàn shǎo,jiāng yǔ yè wén duō。
百万传深入,寰区望匪它。bǎi wàn chuán shēn rù,huán qū wàng fěi tā。
司徒下燕赵,收取旧山河。sī tú xià yàn zhào,shōu qǔ jiù shān hé。

散愁二首

杜甫

闻道并州镇,尚书训士齐。wén dào bìng zhōu zhèn,shàng shū xùn shì qí。
几时通蓟北,当日报关西。jǐ shí tōng jì běi,dāng rì bào guān xī。
恋阙丹心破,沾衣皓首啼。liàn quē dān xīn pò,zhān yī hào shǒu tí。
老魂招不得,归路恐长迷。lǎo hún zhāo bù dé,guī lù kǒng zhǎng mí。

奉酬李都督表丈早春作

杜甫

力疾坐清晓,来时悲早春。lì jí zuò qīng xiǎo,lái shí bēi zǎo chūn。
转添愁伴客,更觉老随人。zhuǎn tiān chóu bàn kè,gèng jué lǎo suí rén。
红入桃花嫩,青归柳叶新。hóng rù táo huā nèn,qīng guī liǔ yè xīn。
望乡应未已,四海尚风尘。wàng xiāng yīng wèi yǐ,sì hǎi shàng fēng chén。

遣意二首

杜甫

啭枝黄鸟近,泛渚白鸥轻。zhuàn zhī huáng niǎo jìn,fàn zhǔ bái ōu qīng。
一径野花落,孤村春水生。yī jìng yě huā luò,gū cūn chūn shuǐ shēng。
衰年催酿黍,细雨更移橙。shuāi nián cuī niàng shǔ,xì yǔ gèng yí chéng。
渐喜交游绝,幽居不用名。jiàn xǐ jiāo yóu jué,yōu jū bù yòng míng。

遣意二首

杜甫

檐影微微落,津流脉脉斜。yán yǐng wēi wēi luò,jīn liú mài mài xié。
野船明细火,宿雁聚圆沙。yě chuán míng xì huǒ,sù yàn jù yuán shā。
云掩初弦月,香传小树花。yún yǎn chū xián yuè,xiāng chuán xiǎo shù huā。
邻人有美酒,稚子夜能赊。lín rén yǒu měi jiǔ,zhì zi yè néng shē。

漫成二首

杜甫

野日荒荒白,春流泯泯清。yě rì huāng huāng bái,chūn liú mǐn mǐn qīng。
渚蒲随地有,村径逐门成。zhǔ pú suí dì yǒu,cūn jìng zhú mén chéng。
只作披衣惯,常从漉酒生。zhǐ zuò pī yī guàn,cháng cóng lù jiǔ shēng。
眼前无俗物,多病也身轻。yǎn qián wú sú wù,duō bìng yě shēn qīng。

漫成二首

杜甫

江皋已仲春,花下复清晨。jiāng gāo yǐ zhòng chūn,huā xià fù qīng chén。
仰面贪看鸟,回头错应人。yǎng miàn tān kàn niǎo,huí tóu cuò yīng rén。
读书难字过,对酒满壶频。dú shū nán zì guò,duì jiǔ mǎn hú pín。
近识峨眉老,知予懒是真。jìn shí é méi lǎo,zhī yǔ lǎn shì zhēn。