古诗词

八哀诗·赠太子太师汝阳郡王琎

杜甫

汝阳让帝子,眉宇真天人。rǔ yáng ràng dì zi,méi yǔ zhēn tiān rén。
虬须似太宗,色映塞外春。qiú xū shì tài zōng,sè yìng sāi wài chūn。
往者开元中,主恩视遇频。wǎng zhě kāi yuán zhōng,zhǔ ēn shì yù pín。
出入独非时,礼异见群臣。chū rù dú fēi shí,lǐ yì jiàn qún chén。
爱其谨洁极,倍此骨肉亲。ài qí jǐn jié jí,bèi cǐ gǔ ròu qīn。
从容听朝后,或在风雪晨。cóng róng tīng cháo hòu,huò zài fēng xuě chén。
忽思格猛兽,苑囿腾清尘。hū sī gé měng shòu,yuàn yòu téng qīng chén。
羽旗动若一,万马肃駪駪。yǔ qí dòng ruò yī,wàn mǎ sù shēn shēn。
诏王来射雁,拜命已挺身。zhào wáng lái shè yàn,bài mìng yǐ tǐng shēn。
箭出飞鞚内,上又回翠麟。jiàn chū fēi kòng nèi,shàng yòu huí cuì lín。
翻然紫塞翮,下拂明月轮。fān rán zǐ sāi hé,xià fú míng yuè lún。
胡人虽获多,天笑不为新。hú rén suī huò duō,tiān xiào bù wèi xīn。
王每中一物,手自与金银。wáng měi zhōng yī wù,shǒu zì yǔ jīn yín。
袖中谏猎书,扣马久上陈。xiù zhōng jiàn liè shū,kòu mǎ jiǔ shàng chén。
竟无衔橛虞,圣聪矧多仁。jìng wú xián jué yú,shèng cōng shěn duō rén。
官免供给费,水有在藻鳞。guān miǎn gōng gěi fèi,shuǐ yǒu zài zǎo lín。
匪唯帝老大,皆是王忠勤。fěi wéi dì lǎo dà,jiē shì wáng zhōng qín。
晚年务置醴,门引申白宾。wǎn nián wù zhì lǐ,mén yǐn shēn bái bīn。
道大容无能,永怀侍芳茵。dào dà róng wú néng,yǒng huái shì fāng yīn。
好学尚贞烈,义形必沾巾。hǎo xué shàng zhēn liè,yì xíng bì zhān jīn。
挥翰绮绣扬,篇什若有神。huī hàn qǐ xiù yáng,piān shén ruò yǒu shén。
川广不可溯,墓久狐兔邻。chuān guǎng bù kě sù,mù jiǔ hú tù lín。
宛彼汉中郡,文雅见天伦。wǎn bǐ hàn zhōng jùn,wén yǎ jiàn tiān lún。
何以开我悲,泛舟俱远津。hé yǐ kāi wǒ bēi,fàn zhōu jù yuǎn jīn。
温温昔风味,少壮已书绅。wēn wēn xī fēng wèi,shǎo zhuàng yǐ shū shēn。
旧游易磨灭,衰谢增酸辛。jiù yóu yì mó miè,shuāi xiè zēng suān xīn。
杜甫

杜甫

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。 杜甫的作品>>

猜您喜欢

暮春题瀼西新赁草屋五首

杜甫

彩云阴复白,锦树晓来青。cǎi yún yīn fù bái,jǐn shù xiǎo lái qīng。
身世双蓬鬓,乾坤一草亭。shēn shì shuāng péng bìn,qián kūn yī cǎo tíng。
哀歌时自短,醉舞为谁醒。āi gē shí zì duǎn,zuì wǔ wèi shuí xǐng。
细雨荷锄立,江猿吟翠屏。xì yǔ hé chú lì,jiāng yuán yín cuì píng。

暮春题瀼西新赁草屋五首

杜甫

壮年学书剑,他日委泥沙。zhuàng nián xué shū jiàn,tā rì wěi ní shā。
事主非无禄,浮生即有涯。shì zhǔ fēi wú lù,fú shēng jí yǒu yá。
高斋依药饵,绝域改春华。gāo zhāi yī yào ěr,jué yù gǎi chūn huá。
丧乱丹心破,王臣未一家。sàng luàn dān xīn pò,wáng chén wèi yī jiā。

暮春题瀼西新赁草屋五首

杜甫

欲陈济世策,已老尚书郎。yù chén jì shì cè,yǐ lǎo shàng shū láng。
未息豺虎斗,空惭鸳鹭行。wèi xī chái hǔ dòu,kōng cán yuān lù xíng。
时危人事急,风逆羽毛伤。shí wēi rén shì jí,fēng nì yǔ máo shāng。
落日悲江汉,中宵泪满床。luò rì bēi jiāng hàn,zhōng xiāo lèi mǎn chuáng。

杜甫

仲夏流多水,清晨向小园。zhòng xià liú duō shuǐ,qīng chén xiàng xiǎo yuán。
碧溪摇艇阔,朱果烂枝繁。bì xī yáo tǐng kuò,zhū guǒ làn zhī fán。
始为江山静,终防市井喧。shǐ wèi jiāng shān jìng,zhōng fáng shì jǐng xuān。
畦蔬绕茅屋,自足媚盘餐。qí shū rào máo wū,zì zú mèi pán cān。

竖子至

杜甫

楂梨且缀碧,梅杏半传黄。zhā lí qiě zhuì bì,méi xìng bàn chuán huáng。
小子幽园至,轻笼熟柰香。xiǎo zi yōu yuán zhì,qīng lóng shú nài xiāng。
山风犹满把,野露及新尝。shān fēng yóu mǎn bǎ,yě lù jí xīn cháng。
欲寄江湖客,提携日月长。yù jì jiāng hú kè,tí xié rì yuè zhǎng。

秋野五首

杜甫

秋野日疏芜,寒江动碧虚。qiū yě rì shū wú,hán jiāng dòng bì xū。
系舟蛮井络,卜宅楚村墟。xì zhōu mán jǐng luò,bo zhái chǔ cūn xū。
枣熟从人打,葵荒欲自锄。zǎo shú cóng rén dǎ,kuí huāng yù zì chú。
盘餐老夫食,分减及溪鱼。pán cān lǎo fū shí,fēn jiǎn jí xī yú。

秋野五首

杜甫

易识浮生理,难教一物违。yì shí fú shēng lǐ,nán jiào yī wù wéi。
水深鱼极乐,林茂鸟知归。shuǐ shēn yú jí lè,lín mào niǎo zhī guī。
吾老甘贫病,荣华有是非。wú lǎo gān pín bìng,róng huá yǒu shì fēi。
秋风吹几杖,不厌此山薇。qiū fēng chuī jǐ zhàng,bù yàn cǐ shān wēi。

秋野五首

杜甫

礼乐攻吾短,山林引兴长。lǐ lè gōng wú duǎn,shān lín yǐn xīng zhǎng。
掉头纱帽仄,曝背竹书光。diào tóu shā mào zè,pù bèi zhú shū guāng。
风落收松子,天寒割蜜房。fēng luò shōu sōng zi,tiān hán gē mì fáng。
稀疏小红翠,驻屐近微香。xī shū xiǎo hóng cuì,zhù jī jìn wēi xiāng。

秋野五首

杜甫

远岸秋沙白,连山晚照红。yuǎn àn qiū shā bái,lián shān wǎn zhào hóng。
潜鳞输骇浪,归翼会高风。qián lín shū hài làng,guī yì huì gāo fēng。
砧响家家发,樵声个个同。zhēn xiǎng jiā jiā fā,qiáo shēng gè gè tóng。
飞霜任青女,赐被隔南宫。fēi shuāng rèn qīng nǚ,cì bèi gé nán gōng。

秋野五首

杜甫

身许麒麟画,年衰鸳鹭群。shēn xǔ qí lín huà,nián shuāi yuān lù qún。
大江秋易盛,空峡夜多闻。dà jiāng qiū yì shèng,kōng xiá yè duō wén。
径隐千重石,帆留一片云。jìng yǐn qiān zhòng shí,fān liú yī piàn yún。
儿童解蛮语,不必作参军。ér tóng jiě mán yǔ,bù bì zuò cān jūn。

溪上

杜甫

峡内淹留客,溪边四五家。xiá nèi yān liú kè,xī biān sì wǔ jiā。
古苔生迮地,秋竹隐疏花。gǔ tái shēng zé dì,qiū zhú yǐn shū huā。
塞俗人无井,山田饭有沙。sāi sú rén wú jǐng,shān tián fàn yǒu shā。
西江使船至,时复问京华。xī jiāng shǐ chuán zhì,shí fù wèn jīng huá。

树间

杜甫

岑寂双甘树,婆娑一院香。cén jì shuāng gān shù,pó suō yī yuàn xiāng。
交柯低几杖,垂实碍衣裳。jiāo kē dī jǐ zhàng,chuí shí ài yī shang。
满岁如松碧,同时待菊黄。mǎn suì rú sōng bì,tóng shí dài jú huáng。
几回沾叶露,乘月坐胡床。jǐ huí zhān yè lù,chéng yuè zuò hú chuáng。

课小竖锄斫舍北果林枝蔓荒秽净讫移床三首

杜甫

病枕依茅栋,荒锄净果林。bìng zhěn yī máo dòng,huāng chú jìng guǒ lín。
背堂资僻远,在野兴清深。bèi táng zī pì yuǎn,zài yě xīng qīng shēn。
山雉防求敌,江猿应独吟。shān zhì fáng qiú dí,jiāng yuán yīng dú yín。
泄云高不去,隐几亦无心。xiè yún gāo bù qù,yǐn jǐ yì wú xīn。

课小竖锄斫舍北果林枝蔓荒秽净讫移床三首

杜甫

众壑生寒早,长林卷雾齐。zhòng hè shēng hán zǎo,zhǎng lín juǎn wù qí。
青虫悬就日,朱果落封泥。qīng chóng xuán jiù rì,zhū guǒ luò fēng ní。
薄俗防人面,全身学马蹄。báo sú fáng rén miàn,quán shēn xué mǎ tí。
吟诗坐回首,随意葛巾低。yín shī zuò huí shǒu,suí yì gé jīn dī。

课小竖锄斫舍北果林枝蔓荒秽净讫移床三首

杜甫

篱弱门何向,沙虚岸只摧。lí ruò mén hé xiàng,shā xū àn zhǐ cuī。
日斜鱼更食,客散鸟还来。rì xié yú gèng shí,kè sàn niǎo hái lái。
寒水光难定,秋山响易哀。hán shuǐ guāng nán dìng,qiū shān xiǎng yì āi。
天涯稍曛黑,倚杖更裴回。tiān yá shāo xūn hēi,yǐ zhàng gèng péi huí。